Viết một bài văn trình bày ước mơ của em. Dạng văn nghị luận

Viết một bài văn trình bày ước mơ của em. Dạng văn nghị luận

0 bình luận về “Viết một bài văn trình bày ước mơ của em. Dạng văn nghị luận”

  1. Mỗi một con người sống trên Trái Đất này đều có những ước mơ, hoài bão riêng, mà buộc những người còn lại phải tôn trọng điều đó. Đối với tôi dù là ước mơ nào, của ai đi chăng nữa thì cũng thật đẹp. Khi chúng ta có ước mơ tức là chúng ta có được mục đích của cuộc sống, và sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn rất nhiều. Ước mơ của bạn khác với ước mơ của tôi và tất nhiên ước mơ của tôi cũng chẳng thể giống ước mơ của bạn, bởi vì tôi và bạn có những cách riêng để thực hiện ước mơ của mình. Tôi đang sống mỗi ngày dựa trên chính ước mơ đó. “Ước mơ” không phải đồ ăn, không phải thứ có thể mặc vào người để giúp mình thật lộng lẫy, và ước mơ của tôi là một quả bom nổ chậm, nó sẽ phát nổ nếu như tôi dám lơ đãng mà bỏ rơi nó. Vì vậy buộc tôi hằng ngày, hằng giờ phải thật cố gắng để thực hiện ước mơ của mình.

    Mười sáu năm sống trên đời với những thăng trầm, biến đổi khác nhau của cuộc sống, có lúc sẽ là nụ cười cũng có những khi là nước mắt, và chính ước mơ của mình đã giúp tôi vượt qua tất cả. Khi còn bé, tôi giống như bao đứa trẻ khác đều ước muốn có búp bê, rồi đồ chơi thật là đẹp, nhiều màu sắc lộng lẫy, những “cái ước muốn” đó có được gọi là ước mơ không? Khi mà nó không hề bền vững và chẳng cần cố gắng để có được. Vậy thì chẳng có gì là vô lý khi một đứa trẻ chưa có ước mơ hay đó chỉ là những ước muốn đơn giản dễ bị thay đổi theo thời gian, đơn giản chỉ vì là trẻ em thì chưa phải là người lớn! Khi đã lớn, tôi bắt đầu ý thức rõ hơn về bản thân và hoàn cảnh gia đình. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo, và hoàn cảnh gia đình tôi cũng chẳng khá khẩm gì. Khi miếng cơm manh áo của cả gia đình chỉ trông chờ vào công việc cắt tóc của bố và nghề may của mẹ. Căt tóc thì ngày có ngày không, may thì hiếm lắm mới được vài người. Nhiều lần chứng kiến cảnh bố mẹ làm việc người đầm đìa mồ hôi chỉ để lo cho con đủ cái ăn, cái mặc sao cho không thua kém bạn bè, tôi lại không sao kìm được nước mắt. Nhưng tôi lại không giúp được gì cho bố mẹ cả. Khi mà tôi định làm điều gì đó thì mẹ tôi lại ân cần nắm tay tôi và bảo “con à! Điều mong mỏi lớn nhất của bố mẹ đó là con phải học thật giỏi và sau này có được một công việc ổn định thì lúc đó con sẽ không phải khổ như bố mẹ bây giờ, dù có phải làm việc vất vả như thế nào bố mẹ cũng sẽ làm chỉ cần con cố gắng là được rồi”, mẹ nói vậy càng làm tôi khóc nhiều hơn, và có vẻ cái nắm tay của mẹ đã cho tôi thêm sức mạnh và nghị lực để thực hiện ước mơ của mình. Bạn tôi nói nó thích làm ca sĩ, diễn viên, họa sĩ… vì những nghề đó kiếm được nhiều tiền. Nhưng tất cả những nghề đó chẳng hợp với tôi chút nào bởi vì tôi không hát hay, không có tài diễn xuất và không vẽ đẹp…Ước mơ của tôi không quá cao sang cũng chẳng hề giản dị. Tôi muốn sau này mình là học viên của Học Viện Ngân Hàng. Tôi thích được làm việc trong lĩnh vực ngân hàng, có lẽ vì một phần tôi cũng có năng khiều trong lĩnh vực này và chỉ khi làm việc trong lĩnh vực này thì tôi mới thực sự thấy tự tin và lúc đó tôi mới được là chính mình, nhưng phần khác có lẽ nó sẽ mang lại cho tôi một cuộc sống ít ra là không phải lo nghĩ nhiều và có thể chăm sóc cho bố mẹ. Bố mẹ luôn là người đầu tiên ủng hộ ước mơ của tôi. Đó là niềm động viên lớn nhất mà tôi có được, Tôi càng yêu bố mẹ tôi bao nhiêu thì tôi càng muốn thực hiện ước mơ của mình bấy nhiêu. Với hoàn cảnh gia đình như bây giờ việc nuôi tôi ăn học phổ thông đã là khó rồi, vậy mà bố mẹ tôi vẫn luôn nở một nụ cười và luôn động viên tôi phải cố gắng hơn nữa. Tôi cảm thấy bố mẹ mình thật tuyệt vời, tôi đã từng chứng kiến nhiều gia đình vì hoàn cảnh khó khăn mà buộc con mình phải nghĩ học. Và cũng chính vì thế mà nhiều ước mơ đã bị bỏ rơi. Bên cạnh những người có ước mơ riêng thì vẫn tồn tại một bộ phận học sinh, thanh niên có những biểu hiện lệch lạc không định hướng được cuộc sống, không có ước mơ, hoài bão, có lối sống vô cảm, nghiện game online, nghiện internet… Đó là những lối sống cần phê bình và lên án. Khi sống mà không có điều gì đó cần ta cố gắng thì cuộc sống lúc đó thật tẻ nhạt và buồn chán. Vì vậy còn ngại ngùng gì mà không tự đặt ra cho mình một lí tưởng, một hoài bão cần được thực hiện.

    Bình luận

Viết một bình luận