viết một bức thư gửi mẹ . cảm động . => em mô tả do sinh ra trong gia đình không có kinh tế nên cha ngày nào cx rược chè be bét- còn đánh đập mẹ – khi con đc 2 tuổi cha bỏ đi – năm 4 tuổi mẹ gặt bỏ nước mắt đi làm ở nước ngoài nuôi em ăn học . 16 năm ròng rã làm việc khổ cực . ai giúp em với . . tuyệt đối không dùng goole nha – bức thư khoảng 1500 từ
Em cm .
Gửi mẹ kính yêu!
Con là con của mẹ đấy,bao nhiêu năm nay,con tứ cố vô thân một mình ở đây.Không biết mẹ ở đâu,con vẫn nhớ cái ngày đó,con sinh ra trong một gia đình kinh tế khó khăn nhưng con không trách móc ai,con chỉ cảm thấy sợ hãi trước người mà con gọi là bố,ngày ngày uống rược chè bè bét,tối về còn đánh đập mẹ nưã chứ,lúc đấy con còn nhỏ,chưa biết gì,chỉ biết khóc và duiwng măt nhìn bố đánh mẹ,sau này con mới biết,mẹ để bố đánh àm không phản kháng là để bảo vệ con.2 tuổi,con đang chập chững bước đi,thì giờ đây,người bố thân yêu kia bỏ con và mẹ mà đi,để mẹ lại nuôi con.Năm con 4 tuổi,sóng gió lại ập đến,do bố không gửi tiền nuôi con,nên mẹ đành phải dứt áo ra đi sang nước ngoài,bỏ lại con với ông bà ngoại.16 năm ròng rã,con vãn chỉ biết mẹ qua những bức ảnh của mẹ,những tấm ảnh hay những video.Lúc đấy con biết rằng ở đất khách quê người,mẹ đang phải làm việc khổ cực và gửi tiền về nuôi con.Lúc đấy,con chỉ ước ao sao,con có thể làm gì đó để mẹ có thể quay về với con,chúng ta không phải xa cách nữa.Mẹ biết không,khi viết bức thưu này,con đã khóc rất nhiều,một tràng lẹ tuôn rơi,nó ấm nóng trên bờ má của con,tuôn rơi dạt dào nhưu dòng suối.Mẹ ơi,mẹ đang ở đâu thì hãy về với con.Con không cần sự giàu sang hay phú quý,thứ con cần là mẹ cơ.Tiền làm sao sánh được mẹ.Con chỉ ước nếu mẹ dọc xong bức thưu này,mẹ hãy về ngay với con.
Con của mẹ
Kính gửi mẹ, người con yêu nhất!
Hôm nay con viết lá thư này để bộc bạch lên nỗi lòng của con khi thấy được nỗi đau và sự hi sinh thầm kín của mẹ dành cho con và cũng như mái ấm gia đình này. Mẹ, con không biết nói gì hơn khi nhìn thấy mẹ còm cõi gạt bỏ nước mắt đắng cay để xa con đi đến xứ người kiếm sống để lấy tiền nuôi con ăn học bao nhiêu mồ hôi xương máu đã đổ xuống, nỗi lo toang gánh trĩu vai nhưng mẹ vẫn gắng gượng vì con vì hạnh phúc của gia đình này. Nhớ năm xưa khi gia đình mình nghèo túng, kinh tế khó khăn, cơm ăn chẳng đủ ba bữa nên cha con – người đã bỏ gia đình mình đi đã túng quẫn mà rượu chè be bét suốt ngày, khi về nhà ba còn đánh cả mẹ nữa, đánh mẹ đau đến mức mà con còn kinh hoàng nép sát vào một góc chỉ biết khóc thét lên, những lúc ấy con đã từng nghĩ rằng có phải mẹ đã làm gì sai chăng? nhưng không phải, người đàn ông là cha con ấy đã bỏ nhà ra đi khi con vừa tròn hai tuổi, bao nhiêu cay đắng tủi hờn mà mẹ nhận lấy bao nhiêu lâu nay bỗng vỡ òa trong nước mắt mẹ không hề níu kéo mà chỉ ôm con trong lòng gục đầu khóc tức tưởi. Mẹ khóc vì con đã thành đứa trẻ không có cha và có lẽ đôi khi đó cũng là khiếm khuyết trong cuộc đời con, nhưng rồi mẹ lại cương cường đứng lên dùng đôi vai bé nhỏ của mình chống đỡ gia đình và chống đỡ cả những ước mơ của con nữa. Năm con lên bốn, cái tuổi chỉ thích được bám lấy bố mẹ thì mẹ lại quyết định để con lại để tự mình tìm công việc ở nước ngoài để nuôi con, gánh đỡ những khoản chi tiêu quá đắt đỏ của gia đình, lúc ấy con chỉ biết ngây thơ nhìn theo chiếc máy bay chở mẹ khuất bóng ở sân bay và đến bây giờ con mới biết được hơi ấm của chiếc ôm tạm biệt ngày ấy. Thoàng chốt đã mười sáu năm ròng rồi mẹ à, đứa con bé bỏng của mẹ xưa kia đã thành người lớn, nhìn tấm lưng mẹ còng vì làm việc cực nhọc con thương mẹ vô cùng. Giá mà con biết được nỗi đau sự mất mát hi sinh của mẹ dành cho cho con sớm hơn thì tốt biết mấy mẹ nhỉ? Con đã lớn đã có thể phụ giúp mẹ rồi, công dưỡng dục mười sáu năm trời của mẹ con sẽ không bao giờ quên, cảm ơn mẹ đã đưa con đến cuộc sống này và tiếp lửa cho niềm tin hi cho con. Mẹ, con yêu mẹ rất nhiều!!!
Con của mẹ