Viết một câu chuyện về tuổi 13 Không chép mạng,không tình yêu pls

Viết một câu chuyện về tuổi 13
Không chép mạng,không tình yêu pls

0 bình luận về “Viết một câu chuyện về tuổi 13 Không chép mạng,không tình yêu pls”

  1. Lên 13 tuổi , tôi cùng ba mẹ tôi chuyển đi nơi khác sống. Lúc đó tôi rất buồn khi phải rời xa những người mà mình yêu thương , rời xa những kỉ niệm đẹp đẽ ở nơi này. Đêm đến , tôi cứ nghĩ về cái quê cũ ấy, cái nơi mà cho tôi bao kỉ niệm đẹp đẽ thòi niên thiếu…Tôi nhớ đến cái mái trường sau những tán cây phượng vĩ to lớn, nhớ đến nhửng người bạn của mình ở đây. Trong tâm tôi , tôi ko hề muốn xa họ , xa những cảnh vật mà tôi yêu quý tí nào vì tôi yêu cái quê cũ của tôi , yêu cái mùi hương nơi xứ sở. Lòng tôi nặng trĩu nỗi buồn thầm kín mà cha me tôi ko thể hiểu được. Cha mẹ tôi nói rằng:” Đén nơi ở mới , con sẽ có nhiều bạn mới , có nhiều thứ để ta khám phá hơn’. Nhưng nào có biết tôi ko hề muốn bởi vì khi đến đó , là thành viên mới sẽ dễ bị bắt nạt , dễ bị đùa ghẹo và tôi ko thích thứ đó tí nào.Tôi vẫn nhớ cái bóng dáng của quê xưa, nhớ đến kỉ niệm…Giá như cha mẹ có thể hiểu tôi hơn thì tôi ko mang trong lòng nỗi buồn như thế này. Đến nơi ở mới , tôi 1 phần vì lo sợ , 1 phần vì vừa trải qua nỗi buồn nên tôi rất rụt rè , ko nói chuyện , ko tiếp xúc với ai. Nhưng điều mà tôi ko nghĩ tới lại xảy ra. Có 1 nhóm bạn đến bắt chuyện với tôi. Lúc đầu tôi còn lo ngại nhưng rồi thấy nhũng nụ cười thân thiện kèm theo cư xử của họ tui vơi bớt đi được sự rụt rè đó. Đó cũng là lúc mà tôi cũng dần vơi đi nỗi buồn khi rời xa quê cũ.

    Tôi dần thích nghi được với cuộc sống nơi đây.Trong tôi cũng phôi phai đi dần bóng quê cũ. Lúc ấy, tui chỉ còn bt đến nơi ở hiện tại cùng vs những bạn bè mới của tôi . Tôi nhận ra rằng ko phải đâu cũng là nơi tồi tệ, ko phải đâu cũng là nơi ta ko nên đến mà chúng ta có thực sự muốn đến đó hay ko. Từ lúc ấy, tôi ko mảy may nghĩ đến quê cũ nữa. Tôi thật là con người tồi tệ , thật là 1 con người “có mới nới cũ”. Tôi chỉ vì cuộc sống mới quá yên vui và hạnh phúc mà quên đi nơi mình được sinh ra và nơi mà mình lớn lên từ tấm bé. Tôi nhận ra mình tồi tệ bởi 1 lần về thăm quê cũ. Bố tôi bảo tôi:” Hôm nay bố sẽ đưa con đi 1 nơi mà con mong ước”.Và thế là tôi theo bố tôi.Con đường về quê cũ dần hiện lên trước mắt tôi. Xe đi qua con cầu dẫn vào trường , đi qua nơi tôi với bạn tôi thường hay đến thả diều và nô đùa , nghịch ngợm.Ko hiểu tại sao lúc đó tôi cố kìm lại cảm xúc mà những hàng nước mắt vẫn tuôn ra. Đó đúng là nỗi nhớ quê cũ thật sự.Trong lòng tôi bỗng trỗi dạy bao kỉ niệm.Những kỉ niệm cứ thế ùa về trong tâm trí , những giọt nước mắt cứ thế mà tuôn ra ko ngừng. Tôi ko ngờ quê cũ giờ lại tươi đẹp đén thế . Tui mỉm cười hạnh phúc trong những giọt nước mắt đầm đìa vai áo.Thật là xúc động trước cảnh tượng ấy. Kể từ đó , dù có đi đâu , đi bất cứ phương trời xa nào , tôi cũng vẫn nhớ về quê hương ấy , cái nơi đã làm cho tôi khóc hết nước mắt.Các bạn cũng vậy, đừng như tôi mà đánh rơi mất kí ức tươi đẹp của mình, hãy trân trọn những kí ức ấy vì có khi chúng ta ko thể quay lại với kí ức ấy lần nào nữa…

     Chuyện kể về 1 cô gái rời quê cũ và khi đc trở về quê.Đồng thời cũng nhắc nhở con người phải nhớ về cội nguồn của mình

    No copy. Nếu copy thì cho xin link

    Chúc bạn học tốt 🙂

    Bình luận

Viết một bình luận