viết một đoạn văn kể về một lần em được khen ( làm nhanh giúp mình nhế, mình đang cần)

viết một đoạn văn kể về một lần em được khen
( làm nhanh giúp mình nhế, mình đang cần)

0 bình luận về “viết một đoạn văn kể về một lần em được khen ( làm nhanh giúp mình nhế, mình đang cần)”

  1. Bài kiểm tra Toán được cô trả vào sáng hôm nay và em rất lo sợ chờ khoảnh khắc cô trả bài kiểm tra. Cô bước vào lớp với nhịp chân đều đều cùng nụ cười hiền như bao hôm. Nhưng em chằng thể nào vui được dù cô thật hiền hậu. Trong em lúc này chỉ là những lo lắng khôn nguôi vì bài kiểm tra không tốt của mình. Em đã có một dự cảm không lành vì biết bao bài kiểm tra từ đầu năm đến giờ điểm số của em đều lẹt đẹt. Cô cầm tập kiểm tra nhưng không phát ngay. Như em, các bạn trong lớp cũng đều đáng hồi hộp vô cùng. Cô đã nói một câu làm em bất ngờ là tuyên dương em trước lớp với điểm chín trong bài! Gương mặt em vô cùng bất ngờ. Em bất ngờ vì mình đã làm tốt và được cô ghi nhận. Có lẽ nhận thấy sự sửng sốt của em nên cô đã mỉm cười và giải thích lí do em đạt điểm tốt. Cô bước đến đưa bài cho em và vô vai em đầy động viên, an ủi: tự tin lên cô bé! Em vui lắm, vui vì sự cố gắng dược ghi nhận và kết quả này thật xứng đáng cho những đêm miệt mài của em trên bàn học. Thế đó, có những lời khen đã trở thành ấn tượng sâu đậm và niềm vui khôn cùng trong ta. 

    Bình luận
  2. Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.

    Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:

    – Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.

    Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.

    Bình luận

Viết một bình luận