Viết một đoạn văn kể về một việc mà em nhớ nhất
Giúp mình với nhé ????????????
0 bình luận về “Viết một đoạn văn kể về một việc mà em nhớ nhất
Giúp mình với nhé ????????????”
Câu chuyện về ngày đầu tiên đi học là câu chuyện mà em không thể nào quên. Em nhớ khai trường hôm đó là một ngày đầu thu với nắng dịu nhẹ. Khi đó trong dáng vẻ nhỏ nhắn, bỡ ngỡ em được mẹ đưa đến trường mới- một môi trường hoàn toàn xa lạ với em của tuổi lên sáu. Chưa khi nào em được mẹ cho ăn mặc nghiêm trang đến vậy. Điều đó đã khiến tâm trạng em cũng có những nôn nao lạ kì. Cái háo hức của một đứa trẻ con lần đầu thấy mình trưởng thành mà có lẽ em của bây giờ sẽ chẳng bao giờ có thể có được. Đẹp vô cùng đó là hình ảnh của mẹ dịu dàng nắm tay em dắt đi trên con đường làng và đưa em đi nhập trường. Và em đã gặp gỡ thêm rất nhiều bạn. Có bạn mới, bạn cũ, ai nấy cũng lo lắng như em trong buổi đầu khai trường. Em không dám buông tay mẹ, cứ nắm chặt tay mẹ mặc cho cánh cổng trường đã hiện ra. Chỉ khi mẹ dịu dàng an ủi, bảo em mạnh mẽ lên cùng bao người bạn nhỏ cũng đang lủi thủi bước đi như em em mới thấy bớt cô độc. Phải mất một lúc em mới thích ứng được với bầu không khí không có mẹ. Rồi cái rộn ràng của sân trường, cái ồn ã của rất nhiều tiếng cười đùa làm em bớt đi những lo âu. Em đã nhập học, đã thật sự trở thành học sinh lớp 1. Với em, đó là câu chuyện đáng nhớ nhất của tuổi thơ, câu chuyện của kí ức.
Câu chuyện về ngày đầu tiên đi học là câu chuyện mà em không thể nào quên. Em nhớ khai trường hôm đó là một ngày đầu thu với nắng dịu nhẹ. Khi đó trong dáng vẻ nhỏ nhắn, bỡ ngỡ em được mẹ đưa đến trường mới- một môi trường hoàn toàn xa lạ với em của tuổi lên sáu. Chưa khi nào em được mẹ cho ăn mặc nghiêm trang đến vậy. Điều đó đã khiến tâm trạng em cũng có những nôn nao lạ kì. Cái háo hức của một đứa trẻ con lần đầu thấy mình trưởng thành mà có lẽ em của bây giờ sẽ chẳng bao giờ có thể có được. Đẹp vô cùng đó là hình ảnh của mẹ dịu dàng nắm tay em dắt đi trên con đường làng và đưa em đi nhập trường. Và em đã gặp gỡ thêm rất nhiều bạn. Có bạn mới, bạn cũ, ai nấy cũng lo lắng như em trong buổi đầu khai trường. Em không dám buông tay mẹ, cứ nắm chặt tay mẹ mặc cho cánh cổng trường đã hiện ra. Chỉ khi mẹ dịu dàng an ủi, bảo em mạnh mẽ lên cùng bao người bạn nhỏ cũng đang lủi thủi bước đi như em em mới thấy bớt cô độc. Phải mất một lúc em mới thích ứng được với bầu không khí không có mẹ. Rồi cái rộn ràng của sân trường, cái ồn ã của rất nhiều tiếng cười đùa làm em bớt đi những lo âu. Em đã nhập học, đã thật sự trở thành học sinh lớp 1. Với em, đó là câu chuyện đáng nhớ nhất của tuổi thơ, câu chuyện của kí ức.