Viết một đoạn văn khoảng 15 dòng trình bày suy nghĩ tình cảm cảm xúc của em đối với mẹ
0 bình luận về “Viết một đoạn văn khoảng 15 dòng trình bày suy nghĩ tình cảm cảm xúc của em đối với mẹ”
Mẹ là người em yêu nhất trên thế gian này. Nhớ tới mẹ, em nhớ tới dáng hình gầy gò, nhỏ nhắn nhưng luôn làm gì cũng nhanh nhẹn. Em yêu vô cùng những nhọc nhằn, khó nhọc của mẹ. Mẹ đã vất vả sinh ra em trong khó nhọc và để em có thể cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã gặp vô vàn những hiểm nguy. Khi còn là đứa trẻ sơ sinh, em không biết mình đã làm mẹ bận lòng bao lần với sự ương bướng khi suốt ngày chỉ mải khóc, mải ốm. Lớn dần lên, em hiểu được khó nhọc của mẹ. Mẹ đôn đáo chạy hết việc này việc nọ vì kiếm thêm chút ít tiền cho tấm áo em mặc thêm mới, bữa cơm em ăn có được thịt cá đủ đầy. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt mẹ, đôi tay mẹ với đủ chai sạn cuộc đời nhưng chưa một lần mẹ than vãn. Trước sự lười biếng, ỷ lại của em, mẹ vẫn đủ yêu thương và bao dung cho đứa con chưa lớn. Thấy mẹ cặm cụi trong căn bếp ngột ngạt sau buổi đi làm đồng, nhìn cái lưng mẹ còng dần theo thời gian, tự dưng mặc cảm và xấu hổ trong em lớn vô tận. Thì ra em đã xấu xa và hư đốn đến vậy. Em đã không phải một đứa con ngoan đỡ đần hay giúp mẹ việc nọ việc kia. Nụ cười của mẹ sao mà ít ỏi thế? Có lẽ em đã quá vô tâm để nhìn thấy mẹ cười, để bên mẹ trong mọi phút giây. Càng lớn thì dường như yêu thương trong em càng nhân lên, nhưng em bế tắc để thể hiện và nói một tiếng yêu mẹ. Em không xứng đáng với những hi sinh tần tảo của mẹ và thật hèn nhát để một lần ôm mẹ thật chặt và nói: “Con yêu mẹ nhiều”!
Mẹ là người em yêu nhất trên thế gian này. Nhớ tới mẹ, em nhớ tới dáng hình gầy gò, nhỏ nhắn nhưng luôn làm gì cũng nhanh nhẹn. Em yêu vô cùng những nhọc nhằn, khó nhọc của mẹ. Mẹ đã vất vả sinh ra em trong khó nhọc và để em có thể cất tiếng khóc chào đời, mẹ đã gặp vô vàn những hiểm nguy. Khi còn là đứa trẻ sơ sinh, em không biết mình đã làm mẹ bận lòng bao lần với sự ương bướng khi suốt ngày chỉ mải khóc, mải ốm. Lớn dần lên, em hiểu được khó nhọc của mẹ. Mẹ đôn đáo chạy hết việc này việc nọ vì kiếm thêm chút ít tiền cho tấm áo em mặc thêm mới, bữa cơm em ăn có được thịt cá đủ đầy. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt mẹ, đôi tay mẹ với đủ chai sạn cuộc đời nhưng chưa một lần mẹ than vãn. Trước sự lười biếng, ỷ lại của em, mẹ vẫn đủ yêu thương và bao dung cho đứa con chưa lớn. Thấy mẹ cặm cụi trong căn bếp ngột ngạt sau buổi đi làm đồng, nhìn cái lưng mẹ còng dần theo thời gian, tự dưng mặc cảm và xấu hổ trong em lớn vô tận. Thì ra em đã xấu xa và hư đốn đến vậy. Em đã không phải một đứa con ngoan đỡ đần hay giúp mẹ việc nọ việc kia. Nụ cười của mẹ sao mà ít ỏi thế? Có lẽ em đã quá vô tâm để nhìn thấy mẹ cười, để bên mẹ trong mọi phút giây. Càng lớn thì dường như yêu thương trong em càng nhân lên, nhưng em bế tắc để thể hiện và nói một tiếng yêu mẹ. Em không xứng đáng với những hi sinh tần tảo của mẹ và thật hèn nhát để một lần ôm mẹ thật chặt và nói: “Con yêu mẹ nhiều”!