Viết một đoạn văn miêu tả nội tâm, tâm trạng của em trong một lần lần mắc lỗi
0 bình luận về “Viết một đoạn văn miêu tả nội tâm, tâm trạng của em trong một lần lần mắc lỗi”
Tôi còn nhớ mãi lỗi lầm mà mấy năm trước tôi đã gây ra với Lộc. Lúc đó, tôi cùng lũ bạn thân từ trong quán điện tử đi ra thì thấy Lộc – bạn cùng trường đang ngồi đếm tiền với vẻ mặt tươi cười. Tôi thấy vậy bèn châm chọc: “Bọn mày nhìn kìa! Chắc thằng này vừa trộm tiền của bố mẹ đây”. Rồi bọn tôi cười to, tôi còn thách đố với tụi nó xem ai lấy được tiền của Lộc. Thế là cả lũ tiến gần lại, tôi nhanh tay lẹ mắt cuỗm hết số tiền trên tay Lộc, bọn bạn thấy tôi cướp được tiền cũng hò reo chạy trốn. Càng nhớ lại tôi càng cảm thấy hối hận làm sao. Cuối tuần sau đó, tôi thấy Duy cõng một đứa trẻ tật nguyền trước cửa hàng đồ chơi. Lộc nói: “Xin lỗi em, lần sau anh hứa sẽ mua được bộ đồ chơi mới cho em!”. Nhìn cậu bé mếu máo, tôi chợt quặn đau. Lúc đấy tôi vô cùng xấu hổ. Tôi chạy vội về nhà. Tôi không biết làm sao để đối mặt với nó nữa. Tôi kể lại chuyện với tụi bạn thân, bọn chúng cũng ân hận chẳng kém tôi. Tôi và tụi nó bèn bàn nhau góp tiền ăn vặt, tiền để dành chơi game. Hơn một tuần sau mới đủ số tiền chúng tôi đã lấy, nhưng tôi vẫn không dám đứng trước mặt Duy. Dù gì tất cả đều do tôi đầu têu ra chuyện này. Tôi quyết định sẽ mua một bộ đồ chơi mới và đến tận nhà xin lỗi Lộc. Ai ngờ đâu khi thấy tôi nhận lỗi, Lộc chỉ cười và nói sẽ tha thứ cho tôi. Tôi cảm thấy nhẹ lòng biết bao nhiêu. Từ đó, tôi cùng bọn bạn cũng ít đi chơi game hơn, chúng tôi tiết kiệm tiền để thỉnh thoảng mua đồ chơi cho em Lộc, có lẽ nó sẽ giúp bọn tôi bớt đi hối hận về lỗi lầm đã gây ra.
Chắc hẳn ai cũng có 1 lần mác lỗi của riêng mình,tôi cũng vậy.Tôi đã mắc một sai lầm mà tôi không thể nào quên.Lúc đó tôi đang trên đường đi chơi,bỗng tôi đang xe phải một bà cụ già.Mọi người xung quanh nghe thấy,liền chạy tới với vẻ mặt tức giận.Lúc đó tôi rất sợ vì mình sẽ bị bắt và gọi bố mẹ.Nên tôi phóng xe thật nhanh để trốn đi,mà không dám nhìn mặt ra phía sai vì sợ bị bắt.Về đến nhà,tôi thở hồng hộc vẻ mặt tái nhợt nhìn thấy mẹ tôi co cứng người.Mẹ không biết chuyệ gì sảy ra với tôi nên hỏi tôi,những tôi trả lời:”không sao đâu,con chỉ giật mình thôi”.Mẹ khẽ khàng bào tôi vào ăn cơm.Buổi cơm hôm đó không ngon.Tôi vừa ăn vừa suy nghĩa về bà cụ đó.Nằm ngủ,tôi nghĩ mình đã làm sai quá ngặng nề,buổi tối hôm đó tôi như trìm vào những tội lỗi mà mình gây ra.Tâm trạng của tôi lúc này sợ sệt,căng thẳng hiến buổi tối hôm đó không thể ngủ nổi.Đó là một lỗi lầm mà khiến tôi phải thay đổi bản thân.
Tôi còn nhớ mãi lỗi lầm mà mấy năm trước tôi đã gây ra với Lộc. Lúc đó, tôi cùng lũ bạn thân từ trong quán điện tử đi ra thì thấy Lộc – bạn cùng trường đang ngồi đếm tiền với vẻ mặt tươi cười. Tôi thấy vậy bèn châm chọc: “Bọn mày nhìn kìa! Chắc thằng này vừa trộm tiền của bố mẹ đây”. Rồi bọn tôi cười to, tôi còn thách đố với tụi nó xem ai lấy được tiền của Lộc. Thế là cả lũ tiến gần lại, tôi nhanh tay lẹ mắt cuỗm hết số tiền trên tay Lộc, bọn bạn thấy tôi cướp được tiền cũng hò reo chạy trốn. Càng nhớ lại tôi càng cảm thấy hối hận làm sao. Cuối tuần sau đó, tôi thấy Duy cõng một đứa trẻ tật nguyền trước cửa hàng đồ chơi. Lộc nói: “Xin lỗi em, lần sau anh hứa sẽ mua được bộ đồ chơi mới cho em!”. Nhìn cậu bé mếu máo, tôi chợt quặn đau. Lúc đấy tôi vô cùng xấu hổ. Tôi chạy vội về nhà. Tôi không biết làm sao để đối mặt với nó nữa. Tôi kể lại chuyện với tụi bạn thân, bọn chúng cũng ân hận chẳng kém tôi. Tôi và tụi nó bèn bàn nhau góp tiền ăn vặt, tiền để dành chơi game. Hơn một tuần sau mới đủ số tiền chúng tôi đã lấy, nhưng tôi vẫn không dám đứng trước mặt Duy. Dù gì tất cả đều do tôi đầu têu ra chuyện này. Tôi quyết định sẽ mua một bộ đồ chơi mới và đến tận nhà xin lỗi Lộc. Ai ngờ đâu khi thấy tôi nhận lỗi, Lộc chỉ cười và nói sẽ tha thứ cho tôi. Tôi cảm thấy nhẹ lòng biết bao nhiêu. Từ đó, tôi cùng bọn bạn cũng ít đi chơi game hơn, chúng tôi tiết kiệm tiền để thỉnh thoảng mua đồ chơi cho em Lộc, có lẽ nó sẽ giúp bọn tôi bớt đi hối hận về lỗi lầm đã gây ra.
bn tham khảo nha^^
Chắc hẳn ai cũng có 1 lần mác lỗi của riêng mình,tôi cũng vậy.Tôi đã mắc một sai lầm mà tôi không thể nào quên.Lúc đó tôi đang trên đường đi chơi,bỗng tôi đang xe phải một bà cụ già.Mọi người xung quanh nghe thấy,liền chạy tới với vẻ mặt tức giận.Lúc đó tôi rất sợ vì mình sẽ bị bắt và gọi bố mẹ.Nên tôi phóng xe thật nhanh để trốn đi,mà không dám nhìn mặt ra phía sai vì sợ bị bắt.Về đến nhà,tôi thở hồng hộc vẻ mặt tái nhợt nhìn thấy mẹ tôi co cứng người.Mẹ không biết chuyệ gì sảy ra với tôi nên hỏi tôi,những tôi trả lời:”không sao đâu,con chỉ giật mình thôi”.Mẹ khẽ khàng bào tôi vào ăn cơm.Buổi cơm hôm đó không ngon.Tôi vừa ăn vừa suy nghĩa về bà cụ đó.Nằm ngủ,tôi nghĩ mình đã làm sai quá ngặng nề,buổi tối hôm đó tôi như trìm vào những tội lỗi mà mình gây ra.Tâm trạng của tôi lúc này sợ sệt,căng thẳng hiến buổi tối hôm đó không thể ngủ nổi.Đó là một lỗi lầm mà khiến tôi phải thay đổi bản thân.