Viết một đoạn văn nêu cảm nhận của em về Chủ Tịch Hồ Chí MInh hoặc về quê hương em .
0 bình luận về “Viết một đoạn văn nêu cảm nhận của em về Chủ Tịch Hồ Chí MInh hoặc về quê hương em .”
Có một con người mà khi nhắc đến tên, chúng ta sẽ cảm thấy thật biết ơn và tự hào. Đó chính là chủ tịch Hồ Chí Minh: lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, danh nhân văn hóa thế giới.
Ờ bất kì một cương vị nào, Người cũng hoàn thành tốt vai trò của mình. Chàng thanh niên yêu nước Nguyễn Tất Thành ra đi tìm đường cứu nước khi tuổi còn đôi mươi. Ra đi với hai bàn tay trắng vẫn quyết tâm dấn thân vì sự nghiệp giải phóng dân tộc. Ba mươi năm bôn ba nước ngoài, Người đi qua nhiều đất nước khác nhau, cũng làm nhiều nghề khác nhau để kiếm sống. Nhưng Bác không hề cảm thấy vất vả, khổ cực. Đến khi bắt gặp ánh sáng của chủ nghĩa Mác – Lênin, Bác đã nhận ra đây là con đường cứu nước đúng đắn phù hợp với hoàn cảnh của đất nước. Hoạt động cách mạng sôi nổi ở nước ngoài đã đem đến cho Bác sự ủng hộ của phong trào cộng sản quốc tế. Việc hợp nhất các Đảng thành một chính Đảng cũng như việc trực tiếp trở về nước lãnh đạo cách mạng đã giúp cho phong trào yêu nước của nhân dân ta ngày càng phát triển, củng cố niềm tin của người dân. Từ đó, cuộc cách mạng đã giành thắng lợi vẻ vang. Đất nước ta hoàn toàn độc lập. Khi Pháp muốn xâm lược nước ta một lần nữa hay khi Mỹ thay chân Pháp xâm lược, Bác chính là người lãnh đạo cuộc kháng chiến chống lại kẻ thù ngoại xâm. Để rồi hai cuộc kháng chiến ấy giống như lời Người từng nói: “Kháng chiến nhất định sẽ thắng lợi”. Ngày hôm nay, dân tộc Việt Nam được sống trong hòa bình chính là nhờ ở công lao to lớn của Bác Hồ.
Với tư cách là một danh nhân văn hóa thế giới, Bác được biết đến là một nhà văn, nhà thơ lớn. Các tác phẩm của Bác không chỉ có giá trị về mặt văn chương mà còn mang ý nghĩa lịch sử to lớn. Những tác phẩm nổi tiếng gây được tiếng vang lớn như tập thơ “Nhật ký trong tù”, Cảnh khuya, hay “Bản tuyên ngôn độc lập”… Những tác phẩm ấy đã trở thành vũ khí sắc bén cho cuộc đấu tranh chống lại kẻ thù.
Bác không chỉ là lãnh tụ, mà còn là một vị cha già kính yêu của toàn thể người dân Việt Nam. Điều đó thể hiện qua việc Bác luôn lo lắng đến cuộc sống của nhân dân. Từ người già đến trẻ nhỏ, từ người nông dân đến các người chiến sĩ. Biết bao nhiêu đêm Bác thức trắng, trằn trọc không ngủ khi lo lắng cho những người dân cho, số phận của dân tộc mình.
Đặc biệt, điều làm mỗi chúng ta phải học tập nhất đó chính là lối sống giản dị của Hồ Chí Minh. Lối sống giản dị của Bác trước hết đến từ sự kết tinh giữa văn hóa của nhân loại và truyền thống dân tộc. Trong suốt ba mươi năm bôn ba tìm đường cứu nước, chàng thanh niên tràn đầy nhiệt huyết cách mạng ấy đã đi qua nhiều nước trên thế giới và tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau. Đối với mỗi nền văn hóa Người lại có những vốn hiểu biết nhất định trên nhiều lĩnh vực. Đến đâu, Bác Hồ cũng không ngừng học hỏi. Điều đó thể hiện qua vốn ngoại ngữ của Hồ Chủ tịch. Người thành thạo nhiều thứ tiếng không chỉ nói mà còn viết: Pháp, Anh, Hoa, Nga… Hồ Chí Minh “đã tiếp thu” toàn bộ cái hay cái đẹp của các nền văn hóa nhưng tiếp thu có chọn lọc. Đồng thời, Người cũng đã “nhào nặn” để cái gốc văn hóa dân tộc đã thấm sâu vào tâm hồn mình, máu thịt mình. Bác đã trở thành “một nhân cách rất Việt Nam, một lối sống rất bình dị, rất Việt Nam, rất phương Đông, nhưng cũng đồng thời rất mới, rất hiện đại”.
Lựa chọn lối sống giản dị, Bác đã sống một cuộc sống không giống với bất kì một vị chủ tịch hay tổng thống nào. Nơi ở của Bác – mà nhà văn gọi là “cung điện” của một vị Chủ tịch nước chỉ là một chiếc nhà sàn nhỏ bằng gỗ bên cạnh cái ao. Chỉ vẻn vẹn có vài phòng để “tiếp khách, họp Bộ Chính trị, làm việc và ngủ nghỉ”, đồ đạc trong đó cũng “rất mộc mạc, đơn sơ”. Từ nơi ở đến trang phục cũng “hết sức giản dị” – Bác chỉ có bộ quần áo bà ba nâu, chiếc áo trấn thủ, đôi dép lốp thô sơ. Cuối cùng là việc ăn uống của Bác cũng thật đam bạc, món ăn toàn là : cá kho, rau luộc, dưa ghém, cà muối, cháo hoa… những món ăn dân dã của vùng quê Việt Nam. Cách sống của Người khiến cho mỗi người dân Việt Nam không khỏi ngưỡng mộ và kính trọng. Đồng thời, chúng ta còn thêm yêu mến, thêm tự hào.
Không chỉ trong cuộc sống hằng ngày, ngay cả trong công việc hay trong quan hệ với mọi người, Bác cũng sống vô cùng giản dị. Xung quanh đều có rất ít người giúp việc. Những công việc có thể tự làm, Bác không để ai phải giúp đỡ. Đối với nhân dân, Bác luôn quan tâm và yêu quý như người thân trong gia đình. Có thể kể đến những việc đi thăm nhà tập thể công nhân, viết thư cho một đồng chí hay nói chuyện với các cháu miền Nam hoặc đi thăm và tặng quà cho các cụ già mỗi khi Tết đến…
Thế mới thấy, Hồ Chí Minh chính là một tấm gương sáng của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Bác đã để lại cho chúng ta một tình cảm yêu mến sâu sắc. Bác Hồ – hai tiếng gọi đầy yêu thương mà tự hào.
Cha mẹ em đều là người gốc Bắc, thế nhưng đã chuyển vào miền Nam sinh sống từ khi em còn chưa ra đời, thế nên em may mắn được sinh ra và lớn lên ở miền đất đầy nắng và gió Tây Nguyên. Mảnh đất này đã gắn bó và để lại trong trái tim em nhiều kỷ niệm.
Ngày về đặt chân xuống mảnh đất quê hương, em thấy lòng dấy lên những xúc cảm lạ kỳ, là xúc động là sung sướng khôn nguôi. Nhà nội em, nằm bên cạnh một cái ao lớn, nước quanh năm xanh ngắt một màu. Từ gian nhà phụ, mà ông em thường dùng để hóng mát và ăn cơm, mở cửa sổ là có thể nhìn thẳng ra mặt ao ấy, rồi nhìn sang tận bên kia bờ nơi có gốc đa chẳng biết bao nhiêu tuổi. Nơi ấy là chỗ các cụ thường ngồi chơi, nói đủ thứ chuyện trên đời, cũng là nơi mà bao thế hệ trẻ con đã từng săm soi những quả đa chín, rồi rình mò cả những ổ trứng chim,… Khi dạo quanh đường làng, em lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, mấy năm trời quê em cũng thay đổi rất nhiều, con đường đất khi xưa nay đã thay bằng con đường bê tông rộng rãi và bằng phẳng. Những ngôi nhà gạch ngói giờ cũng chỉ còn lác đác vài ba gian, thay vào đó là những ngôi nhà 2, 3 tầng khang trang rộng rãi. Thế nhưng có những thứ vẫn không đổi thay, ấy là cái giếng nước đã có từ thuở bố em còn nhỏ bên cạnh một cái điếm canh làng, nơi dân làng tụ tập mỗi khi có hội hè, công to việc lớn. Và thứ em ấn tượng và yêu thích nhất vẫn là những cánh đồng lúa xanh ngắt một màu, trải rộng, thi thoảng lại thấy một bác nông dân đi thăm đồng, cùng với những cánh cò trắng dập dờn. Mang đến cảm giác giác thư thái và yên bình của một vùng quê ngoại thành, khác hẳn với cái ồn ào tấp nập nơi thủ đô.
Những cánh diều đủ màu sắc, đủ hình dáng bay lên cao, cao mãi trên triền đê lộng gió có lẽ là hình ảnh mà em thích thú nhất. Hy vọng những ước mơ của chúng em sau này cũng sẽ bay cao, bay xa như thế.
Diện mạo quê hương em đang thay đổi từng ngày và ngày một giàu đẹp hơn. Em rất yêu quê hương của mình. Chính vì thế sau này, dù có đi đâu xa đi nữa thì em vẫn luôn nhớ về quê hương.
Có một con người mà khi nhắc đến tên, chúng ta sẽ cảm thấy thật biết ơn và tự hào. Đó chính là chủ tịch Hồ Chí Minh: lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, danh nhân văn hóa thế giới.
Ờ bất kì một cương vị nào, Người cũng hoàn thành tốt vai trò của mình. Chàng thanh niên yêu nước Nguyễn Tất Thành ra đi tìm đường cứu nước khi tuổi còn đôi mươi. Ra đi với hai bàn tay trắng vẫn quyết tâm dấn thân vì sự nghiệp giải phóng dân tộc. Ba mươi năm bôn ba nước ngoài, Người đi qua nhiều đất nước khác nhau, cũng làm nhiều nghề khác nhau để kiếm sống. Nhưng Bác không hề cảm thấy vất vả, khổ cực. Đến khi bắt gặp ánh sáng của chủ nghĩa Mác – Lênin, Bác đã nhận ra đây là con đường cứu nước đúng đắn phù hợp với hoàn cảnh của đất nước. Hoạt động cách mạng sôi nổi ở nước ngoài đã đem đến cho Bác sự ủng hộ của phong trào cộng sản quốc tế. Việc hợp nhất các Đảng thành một chính Đảng cũng như việc trực tiếp trở về nước lãnh đạo cách mạng đã giúp cho phong trào yêu nước của nhân dân ta ngày càng phát triển, củng cố niềm tin của người dân. Từ đó, cuộc cách mạng đã giành thắng lợi vẻ vang. Đất nước ta hoàn toàn độc lập. Khi Pháp muốn xâm lược nước ta một lần nữa hay khi Mỹ thay chân Pháp xâm lược, Bác chính là người lãnh đạo cuộc kháng chiến chống lại kẻ thù ngoại xâm. Để rồi hai cuộc kháng chiến ấy giống như lời Người từng nói: “Kháng chiến nhất định sẽ thắng lợi”. Ngày hôm nay, dân tộc Việt Nam được sống trong hòa bình chính là nhờ ở công lao to lớn của Bác Hồ.
Với tư cách là một danh nhân văn hóa thế giới, Bác được biết đến là một nhà văn, nhà thơ lớn. Các tác phẩm của Bác không chỉ có giá trị về mặt văn chương mà còn mang ý nghĩa lịch sử to lớn. Những tác phẩm nổi tiếng gây được tiếng vang lớn như tập thơ “Nhật ký trong tù”, Cảnh khuya, hay “Bản tuyên ngôn độc lập”… Những tác phẩm ấy đã trở thành vũ khí sắc bén cho cuộc đấu tranh chống lại kẻ thù.
Bác không chỉ là lãnh tụ, mà còn là một vị cha già kính yêu của toàn thể người dân Việt Nam. Điều đó thể hiện qua việc Bác luôn lo lắng đến cuộc sống của nhân dân. Từ người già đến trẻ nhỏ, từ người nông dân đến các người chiến sĩ. Biết bao nhiêu đêm Bác thức trắng, trằn trọc không ngủ khi lo lắng cho những người dân cho, số phận của dân tộc mình.
Đặc biệt, điều làm mỗi chúng ta phải học tập nhất đó chính là lối sống giản dị của Hồ Chí Minh. Lối sống giản dị của Bác trước hết đến từ sự kết tinh giữa văn hóa của nhân loại và truyền thống dân tộc. Trong suốt ba mươi năm bôn ba tìm đường cứu nước, chàng thanh niên tràn đầy nhiệt huyết cách mạng ấy đã đi qua nhiều nước trên thế giới và tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau. Đối với mỗi nền văn hóa Người lại có những vốn hiểu biết nhất định trên nhiều lĩnh vực. Đến đâu, Bác Hồ cũng không ngừng học hỏi. Điều đó thể hiện qua vốn ngoại ngữ của Hồ Chủ tịch. Người thành thạo nhiều thứ tiếng không chỉ nói mà còn viết: Pháp, Anh, Hoa, Nga… Hồ Chí Minh “đã tiếp thu” toàn bộ cái hay cái đẹp của các nền văn hóa nhưng tiếp thu có chọn lọc. Đồng thời, Người cũng đã “nhào nặn” để cái gốc văn hóa dân tộc đã thấm sâu vào tâm hồn mình, máu thịt mình. Bác đã trở thành “một nhân cách rất Việt Nam, một lối sống rất bình dị, rất Việt Nam, rất phương Đông, nhưng cũng đồng thời rất mới, rất hiện đại”.
Lựa chọn lối sống giản dị, Bác đã sống một cuộc sống không giống với bất kì một vị chủ tịch hay tổng thống nào. Nơi ở của Bác – mà nhà văn gọi là “cung điện” của một vị Chủ tịch nước chỉ là một chiếc nhà sàn nhỏ bằng gỗ bên cạnh cái ao. Chỉ vẻn vẹn có vài phòng để “tiếp khách, họp Bộ Chính trị, làm việc và ngủ nghỉ”, đồ đạc trong đó cũng “rất mộc mạc, đơn sơ”. Từ nơi ở đến trang phục cũng “hết sức giản dị” – Bác chỉ có bộ quần áo bà ba nâu, chiếc áo trấn thủ, đôi dép lốp thô sơ. Cuối cùng là việc ăn uống của Bác cũng thật đam bạc, món ăn toàn là : cá kho, rau luộc, dưa ghém, cà muối, cháo hoa… những món ăn dân dã của vùng quê Việt Nam. Cách sống của Người khiến cho mỗi người dân Việt Nam không khỏi ngưỡng mộ và kính trọng. Đồng thời, chúng ta còn thêm yêu mến, thêm tự hào.
Không chỉ trong cuộc sống hằng ngày, ngay cả trong công việc hay trong quan hệ với mọi người, Bác cũng sống vô cùng giản dị. Xung quanh đều có rất ít người giúp việc. Những công việc có thể tự làm, Bác không để ai phải giúp đỡ. Đối với nhân dân, Bác luôn quan tâm và yêu quý như người thân trong gia đình. Có thể kể đến những việc đi thăm nhà tập thể công nhân, viết thư cho một đồng chí hay nói chuyện với các cháu miền Nam hoặc đi thăm và tặng quà cho các cụ già mỗi khi Tết đến…
Thế mới thấy, Hồ Chí Minh chính là một tấm gương sáng của dân tộc Việt Nam. Cuộc đời Bác đã để lại cho chúng ta một tình cảm yêu mến sâu sắc. Bác Hồ – hai tiếng gọi đầy yêu thương mà tự hào.
Cha mẹ em đều là người gốc Bắc, thế nhưng đã chuyển vào miền Nam sinh sống từ khi em còn chưa ra đời, thế nên em may mắn được sinh ra và lớn lên ở miền đất đầy nắng và gió Tây Nguyên. Mảnh đất này đã gắn bó và để lại trong trái tim em nhiều kỷ niệm.
Ngày về đặt chân xuống mảnh đất quê hương, em thấy lòng dấy lên những xúc cảm lạ kỳ, là xúc động là sung sướng khôn nguôi. Nhà nội em, nằm bên cạnh một cái ao lớn, nước quanh năm xanh ngắt một màu. Từ gian nhà phụ, mà ông em thường dùng để hóng mát và ăn cơm, mở cửa sổ là có thể nhìn thẳng ra mặt ao ấy, rồi nhìn sang tận bên kia bờ nơi có gốc đa chẳng biết bao nhiêu tuổi. Nơi ấy là chỗ các cụ thường ngồi chơi, nói đủ thứ chuyện trên đời, cũng là nơi mà bao thế hệ trẻ con đã từng săm soi những quả đa chín, rồi rình mò cả những ổ trứng chim,… Khi dạo quanh đường làng, em lặng lẽ ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, mấy năm trời quê em cũng thay đổi rất nhiều, con đường đất khi xưa nay đã thay bằng con đường bê tông rộng rãi và bằng phẳng. Những ngôi nhà gạch ngói giờ cũng chỉ còn lác đác vài ba gian, thay vào đó là những ngôi nhà 2, 3 tầng khang trang rộng rãi. Thế nhưng có những thứ vẫn không đổi thay, ấy là cái giếng nước đã có từ thuở bố em còn nhỏ bên cạnh một cái điếm canh làng, nơi dân làng tụ tập mỗi khi có hội hè, công to việc lớn. Và thứ em ấn tượng và yêu thích nhất vẫn là những cánh đồng lúa xanh ngắt một màu, trải rộng, thi thoảng lại thấy một bác nông dân đi thăm đồng, cùng với những cánh cò trắng dập dờn. Mang đến cảm giác giác thư thái và yên bình của một vùng quê ngoại thành, khác hẳn với cái ồn ào tấp nập nơi thủ đô.
Những cánh diều đủ màu sắc, đủ hình dáng bay lên cao, cao mãi trên triền đê lộng gió có lẽ là hình ảnh mà em thích thú nhất. Hy vọng những ước mơ của chúng em sau này cũng sẽ bay cao, bay xa như thế.
Diện mạo quê hương em đang thay đổi từng ngày và ngày một giàu đẹp hơn. Em rất yêu quê hương của mình. Chính vì thế sau này, dù có đi đâu xa đi nữa thì em vẫn luôn nhớ về quê hương.