viết một đoạn văn nghị luận trình bày về vấn đề môi trường (Rác thải) ở địa phương em
0 bình luận về “viết một đoạn văn nghị luận trình bày về vấn đề môi trường (Rác thải) ở địa phương em”
Môi trường ở địa phương em đang ngày một ô nhiễm nặng nề. Không còn là một vùng quê yên bình, sạch đẹp. Quê hương em bao phủ bởi màu đen của ô nhiễm mà đặc biệt là rác thải. Nhìn những con cá chết lềnh phềnh trên con sông nhỏ với toàn là rác, em thấy vô cùng chán nản. Các nhá máy, xí nghiệp mọc lên như nấm khiến đời sống tốt hơn nhưng làm môi trường xấu hơn. Ngoài bất lực, ngoài cố gắng đánh thức ý thức trong mỗi người, ta có thể làm gì nữa đây. Conn người của ngày hôm nay vì cái lợi trước mắt mà bất chấp, mà quên đi tất cả sức khỏe. Rồi tiếp tục ô nhiễm như thế, đời sống con người sẽ đi đâu về đâu? Rác thải lênh láng, mọi người nhìn thấy nhưng lại lờ đi. Đâu đâu trên dọc trục đườn quốc lộ cũng là bãi rác khổng lồ. Chẳng nơi nào cho rác đi, chẳng cách nào xử lí rác. Rác vẫn cứ sinh ra, vấn cứ lồ lộ ở đó nếu con người ai cũng ngại, ai cũng lười. Người ta chẳng tính về lâu về dài. Chỉ mong ném rác kia đi cho khuất mắt mình còn nhà khác thì mặc kệ. Chỗ nào cũng có thể thành nơi chứa rác. Một góc đường, một gốc cây… Con người định sống chung với rác hay sao? Nếu chúng ta không có biện pháp tái chế, biện pháp xứ lí thì đời sống này cũng sớm sẽ trôi nổi, lênh đênh mà thôi!
Môi trường ở địa phương em đang ngày một ô nhiễm nặng nề. Không còn là một vùng quê yên bình, sạch đẹp. Quê hương em bao phủ bởi màu đen của ô nhiễm mà đặc biệt là rác thải. Nhìn những con cá chết lềnh phềnh trên con sông nhỏ với toàn là rác, em thấy vô cùng chán nản. Các nhá máy, xí nghiệp mọc lên như nấm khiến đời sống tốt hơn nhưng làm môi trường xấu hơn. Ngoài bất lực, ngoài cố gắng đánh thức ý thức trong mỗi người, ta có thể làm gì nữa đây. Conn người của ngày hôm nay vì cái lợi trước mắt mà bất chấp, mà quên đi tất cả sức khỏe. Rồi tiếp tục ô nhiễm như thế, đời sống con người sẽ đi đâu về đâu? Rác thải lênh láng, mọi người nhìn thấy nhưng lại lờ đi. Đâu đâu trên dọc trục đườn quốc lộ cũng là bãi rác khổng lồ. Chẳng nơi nào cho rác đi, chẳng cách nào xử lí rác. Rác vẫn cứ sinh ra, vấn cứ lồ lộ ở đó nếu con người ai cũng ngại, ai cũng lười. Người ta chẳng tính về lâu về dài. Chỉ mong ném rác kia đi cho khuất mắt mình còn nhà khác thì mặc kệ. Chỗ nào cũng có thể thành nơi chứa rác. Một góc đường, một gốc cây… Con người định sống chung với rác hay sao? Nếu chúng ta không có biện pháp tái chế, biện pháp xứ lí thì đời sống này cũng sớm sẽ trôi nổi, lênh đênh mà thôi!