Viết một đoạn văn từ 5 đến 7 câu kể về kỉ niệm đáng nhớ với mẹ
0 bình luận về “Viết một đoạn văn từ 5 đến 7 câu kể về kỉ niệm đáng nhớ với mẹ”
Mẹ là người đã theo con bảo vệ che chở cho con, luôn dõi theo con và từ lúc lọt lòng mẹ, mẹ luôn là người lo lắng nhiều nhất cho con. Người mẹ có thể bỏ 1 năm hạnh phúc để hy sinh mọi thứ cho con, con cảm thấy hình ảnh mẹ rất đẹp trong mắt con, mẹ luôn là một tấm gương để con noi theo. Kí ức bao ngày thật khó để nhớ và nó sẽ luôn phai dần theo thời gian nhưng kỉ niệm về những bước đi đầu tiên thì con sẽ không bao giờ quên. Những ngày đầu khi con chập chững những bước đi đầu đời thì mẹ đã là người phụ nữ với một dáng vẻ yêu thương và hiền từ đã cùng con bên con tập đi. Những lúc té ngã mẹ luôn nhanh đến bế con dậy và ôm con vào lòng. Lúc ấy con đau lắm, nhưng khi mẹ ôm con thì con luôn cảm nhận được một thứ tình cảm mà mẹ dành cho con nó rất lớn vì thế mà con không khóc nữa mà cứ đứng dậy đi tiếp. Cứ thế, cứ thế rồi có một ngày con đã tự biết đi, biết chạy và biết đi học đến trường nô đùa cùng bạn bè, con cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Con cũng dần khôn lớn và mái đầu mẹ thì đã có lưa thưa vài chiếc tóc bạc nên con luôn hiểu và biết được con rồi cũng sẽ lớn mẹ sẽ không thể theo con mãi nhưng con tự tin rằng sau này có lớn khôn hay đi đâu chăng nữa mẹ vẫn là người bên con, ủng hộ mọi việc làm tốt của con.
Mẹ là người đã theo con bảo vệ che chở cho con, luôn dõi theo con và từ lúc lọt lòng mẹ, mẹ luôn là người lo lắng nhiều nhất cho con. Người mẹ có thể bỏ 1 năm hạnh phúc để hy sinh mọi thứ cho con, con cảm thấy hình ảnh mẹ rất đẹp trong mắt con, mẹ luôn là một tấm gương để con noi theo. Kí ức bao ngày thật khó để nhớ và nó sẽ luôn phai dần theo thời gian nhưng kỉ niệm về những bước đi đầu tiên thì con sẽ không bao giờ quên. Những ngày đầu khi con chập chững những bước đi đầu đời thì mẹ đã là người phụ nữ với một dáng vẻ yêu thương và hiền từ đã cùng con bên con tập đi. Những lúc té ngã mẹ luôn nhanh đến bế con dậy và ôm con vào lòng. Lúc ấy con đau lắm, nhưng khi mẹ ôm con thì con luôn cảm nhận được một thứ tình cảm mà mẹ dành cho con nó rất lớn vì thế mà con không khóc nữa mà cứ đứng dậy đi tiếp. Cứ thế, cứ thế rồi có một ngày con đã tự biết đi, biết chạy và biết đi học đến trường nô đùa cùng bạn bè, con cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Con cũng dần khôn lớn và mái đầu mẹ thì đã có lưa thưa vài chiếc tóc bạc nên con luôn hiểu và biết được con rồi cũng sẽ lớn mẹ sẽ không thể theo con mãi nhưng con tự tin rằng sau này có lớn khôn hay đi đâu chăng nữa mẹ vẫn là người bên con, ủng hộ mọi việc làm tốt của con.
Đây là bài văn Tiện tự làm 100% mik ko chép mạng.
Tham khảo Tiện nhé Tiện cảm ơn.