Viết một đoạn văn từ 8 đến 10 câu có sử dụng cách dẫn trực tiếp hoặc cách dẫn gián tiếp
0 bình luận về “Viết một đoạn văn từ 8 đến 10 câu có sử dụng cách dẫn trực tiếp hoặc cách dẫn gián tiếp”
Hôm nay, cũng như mọi ngày tôi đi học trên đường đi tôi gặp một bà lão, bà nói: “Cháu ơi giúp bà qua đường với”. Tôi nhìn đồng hồ đã 7 giờ kém 5 phút tôi suy nghĩ một lúc và nói “Vâng cháu sẽ đưa bà qua đường”. Sau khi đưa bà lão sang đường bà cám ơn tôi, lúc đó tôi đã cảm nhận được việc tốt mà tôi đã làm. Thế là tôi chạy thẳng đến lớp khi đến cổng trường đã đóng, tôi xin bác bảo vệ cho vào cửa, lúc ấy bác bảo vệ không chịu cho tôi vào, tôi đã kể lại việc bà lão nói “nhờ cháu giúp bà qua đường” và tôi đã giúp. Bác mới hiểu và cho tôi vào.
Buoi sáng đến với em trong tiếng reo inh ỏi của chuông đồng hồ cùng tiếng gọi ầm ĩ của mẹ: “Hoa ơi, dậy đi con, sáu giờ rồi”. EM từ trong chăn chui ra trong sự uể oải vì ngày đông lạnh giá thì hạnh phúc nào sánh bằng việc được ngủ một giấc ngon lành trong chăn ấm, nệm êm. Mẹ hối hả giục em mau chóng chuẩn bị sách vở, tay thì thoăn thoắt múc cháo ra bát. Trong khi em vẫn ê a chưa tỉnh ngủ thì mẹ đã thức từ bao giờ và cong mình trong đủ thứ công việc. Nhìn bóng mẹ bận rộn em thấy thương mẹ quá! EM vẫn mãi chỉ là đứa trẻ nũng nịu trong vòng tay mẹ và còn lười biếng lắm. Khi mẹ đang quét sân thì em đã nhanh chóng ngồi lên xe đạp rồi chào mẹ đi học. EM đi học trong sự uể oải nhiều hơn là thích thú. Đạp xe trên con đường dài, em hòa mình vào không khí buổi sớm nhưng lòng em thì vẫn âm ỉ giấc mơ được về nhà ngủ tiếp. Mỗi sớm mai cứ thế tiếp diễn trong sự lười biếng của em nhưng dù lười ra sao, thì ngày mới vẫn đến, đến trong mong chờ hối hả.
Hôm nay, cũng như mọi ngày tôi đi học trên đường đi tôi gặp một bà lão, bà nói: “Cháu ơi giúp bà qua đường với”. Tôi nhìn đồng hồ đã 7 giờ kém 5 phút tôi suy nghĩ một lúc và nói “Vâng cháu sẽ đưa bà qua đường”. Sau khi đưa bà lão sang đường bà cám ơn tôi, lúc đó tôi đã cảm nhận được việc tốt mà tôi đã làm. Thế là tôi chạy thẳng đến lớp khi đến cổng trường đã đóng, tôi xin bác bảo vệ cho vào cửa, lúc ấy bác bảo vệ không chịu cho tôi vào, tôi đã kể lại việc bà lão nói “nhờ cháu giúp bà qua đường” và tôi đã giúp. Bác mới hiểu và cho tôi vào.
Lời dẫn trực tiếp: “Cháu ơi… với”!
Lời dẫn gián tiếp: “Nhờ cháu giúp bà qua đường”.
Buoi sáng đến với em trong tiếng reo inh ỏi của chuông đồng hồ cùng tiếng gọi ầm ĩ của mẹ: “Hoa ơi, dậy đi con, sáu giờ rồi”. EM từ trong chăn chui ra trong sự uể oải vì ngày đông lạnh giá thì hạnh phúc nào sánh bằng việc được ngủ một giấc ngon lành trong chăn ấm, nệm êm. Mẹ hối hả giục em mau chóng chuẩn bị sách vở, tay thì thoăn thoắt múc cháo ra bát. Trong khi em vẫn ê a chưa tỉnh ngủ thì mẹ đã thức từ bao giờ và cong mình trong đủ thứ công việc. Nhìn bóng mẹ bận rộn em thấy thương mẹ quá! EM vẫn mãi chỉ là đứa trẻ nũng nịu trong vòng tay mẹ và còn lười biếng lắm. Khi mẹ đang quét sân thì em đã nhanh chóng ngồi lên xe đạp rồi chào mẹ đi học. EM đi học trong sự uể oải nhiều hơn là thích thú. Đạp xe trên con đường dài, em hòa mình vào không khí buổi sớm nhưng lòng em thì vẫn âm ỉ giấc mơ được về nhà ngủ tiếp. Mỗi sớm mai cứ thế tiếp diễn trong sự lười biếng của em nhưng dù lười ra sao, thì ngày mới vẫn đến, đến trong mong chờ hối hả.