Viết phần thân bài cho bài văn biểu cảm về đôi bàn tay của bác lao công.
Xin hãy giúp em, em sắp phải nộp rồi ạ.
Dàn ý cũng được
Viết phần thân bài cho bài văn biểu cảm về đôi bàn tay của bác lao công.
Xin hãy giúp em, em sắp phải nộp rồi ạ.
Dàn ý cũng được
Mở bài : giới thiệu bác lao công mà em quý
Thân bài :
+ Tả ngoại hình :
– dáng người : nhỏi nhoi , cao , dong dỏng
– quần áo : màu xanh dương ( trang phục của gì đó )
– khuôn mặt : không nhìn rõ vì …., chỉ vì đôi mắt hiền hậu ,…
+ em có yêu thương , giúp đỡ bác vì :
– màu hè nóng gắt , mà bác vẫn miệt mài với công việc của mình
– đôi tay của bác nứt nẻ , bụi bẩn vì đã đã chăm chỉ , rèn luyện với những đống rác của hs
– chỉ biết chăm chú làm việc mà không nghĩ đến gia đình
– vì trời mưa ráo liết , bác cũng sợ nước mưa ù vào sàn làm hs té ngã nên một mình bác với cây lao nhà dọn từ nhà vs đến nhà ăn mà tôi vẫn vui đùa với đám bạn .
– nhìn bác với thân hình gầy gò mà vẫn muốn giữ vệ sinh cho mái trường tôi.
– tôi cũng một lần hỏi bác tại sao lại vô đây làm mà bác không những nơi tốt đẹp hơn.
Thì bác ấy cũng đáp : vì bác cũng có một đứa con gái rất ham học nhưng rất thích xả rác ,
mà bác cũng thấy một lần cháu của bác bị té từ cầu thang xuống vì mưa lớn , sàn lúc đó thì rât trơn mà vẫn chạy nhảy ,… sau lần đó , bác hối hận và cũng muốn hs không bị vậy.
– tôi cũng mắt nhòe ra áo …và như đó
-…….
Kết bài :
những gì mình biết ơn bác ?
mình hứa như thế nào ?
khuyết khích mấy bạn như thế nào ?
…..
chúc bạn học tốt
Bàn tay mẹ, bế chúng con…
Bàn tay mẹ, chăm chúng con…”
Lời bài hát như in sâu vào tâm trí của em, gợi nhớ cho em những công lao nâng niu, chăm sóc của mẹ dành cho em trong suốt 13 năm qua. Ôi! Mẹ sao mà tuyệt vời!
Chắc hẳn, người mẹ của mỗi chúng ta đều có đôi bàn tay gầy gầy xương xương. Đó là do mẹ đã làm việc, kiếm tiền nuôi chúng ta khôn lớn và chịu đựng nhiều vất vả. Đọc đoạn đầu của câu chuyện, em chợt ngẫm lại những điều mẹ đã làm cho em mà trước đây, em chưa từng một lần nghĩ tới. Em cũng được lớn lên trong vòng tay của mẹ và cũng đã cảm nhận được hơi ấm của đôi bàn tay ấy. Nhưng chúng ta đã có khi nào quan tâm và thật sự hiểu được ý nghĩa của những việc mà mẹ đã làm cho chúng ta chưa? Ngay giây phút này đây, em mới thấm thía được những điều ấy và cảm thấy thương mẹ biết dưỡng nào.
Đôi bàn tay mẹ đã chịu nhiều vất vả để nuôi em khôn lớn đến nay. Những chiếc áo ấm em mặc vào mùa đông, những bữa cơm ngon hàng ngày,…Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi của bàn tay mẹ. Khi em nghịch ngơm và để bị chầy xước, mẹ đã nâng đỡ em, xoa dịu những vết thương đó. Nếu em là một cây con thì đôi bàn tay mẹ là ánh nắng giúp cho cây thêm sức sống. Câu chuyện này lại khiến cho em hồi tưởng về thời thơ ấu của em. Từ ngày đầu tiên cắp sách đến trường, đương nhiên, em đã phải đối diện với biết bao là khó khăn. Bạn mới, thầy cô mới, trường lớp mới, cả một thế giới mới. Nhưng chính đôi bàn tay gầy xương của mẹ đã nâng đỡ, dìu bước cho em thêm nghị lực để đứng vững và bước tiếp trên con đường bao gian nan ấy. Cũng như tác giả và bao người khác, mẹ lúc nào cũng ở bên cạnh giúp đỡ em. Đôi bàn tay mẹ kiên nhẫn dạy em viết những nét chữ đầu tiên. Mẹ tần tảo sớm hôm, làm những việc cực nhọc để lo cho gia đình, lo cho em ăn học. Và những đêm khuya, em bỗng thức giấc, thấy mẹ đang ngồi đánh bóng đôi giày em mang, may vá thật kĩ chiếc áo mà hàng ngày em mặc đến trường làm em cảm thấy day dứt, cảm động trước những việc ấy. Em muốn nói với mẹ rằng: “mẹ ơi, trời khuya lắm rồi! Mẹ vào ngủ đi! Đừng làm nữa!”. Nhưng em lại không thể nói được, chẳng hiểu vì sao? Có thể em chưa đủ dũng cảm để bày tỏ tình cảm sâu kín của mình với mẹ nhưng em cũng có thể lặng lẽ làm điều gì đó để mẹ vui lòng. Đọc đến đoạn 2, em tự trách mình, tại sao bấy lâu nay, em chưa hề quan tâm ai thật sự hiểu rõ những cực nhọc, vất vả của mẹ. “Trên thế gian này, còn điều gì kì diệu và quý giá hơn đôi bàn tay của mẹ”. Đôi bàn tay ấy đã cho em có được cuộc sống ấm no như ngày hôm nay. Dù cho đôi bàn tay ấy chai sần, vất vả nhưng êm ái, dịu dàng và luôn đầy ắp tình yêu thương ấm áp. Những cảm nhận trên đã cho chúng ta thấy được công lao trời biển của những người mẹ dành cho chúng ta. Sau này, nếu có trưởng thành thì em vẫn khao khát được quay trở lại vòng tay yêu thương của mẹ. Em đã từng nghe qua những dòng thơ, trong lòng dâng lên biết bao nỗi niềm:
“Khi mẹ không còn dỗ dành con
Là lúc mẹ không lau nước mắt cho con
Là lúc mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ nay hóa trắng”
Ôi! Thời gian ơi! Hãy trôi thật chậm để em có thêm giây phút ở bên mẹ và có thể đền đáp công lao to lớn ấy! Mẹ ơi! Chờ con lớn lên, con sẽ giúp mẹ! Một lần nữa, em thật sự biết ơn tạo hóa đã cho em một người mẹ thân yêu luôn quan tâm, chăm sóc cho em. Em biết ơn nhiều lắm.