viết thân bài cho bài văn biểu cảm về Đôi bàn tay của bác lao công.
0 bình luận về “viết thân bài cho bài văn biểu cảm về Đôi bàn tay của bác lao công.”
Mỗi khi lên lớp tôi đều cảm thấy thoải mái và dễ chịu vì sân trường, lớp học…. lúc nào cũng sạch sẽ và thoáng đãng… Tất cả là nhờ đôi bàn tay của bác lao công trường tôi. Bác lao công nay cũng đã gần đứng tuổi nhưng bác vẫn luôn chăm chỉ và hăng hái với công việc. Lúc nào ngồi trong lớp, tôi vẫn thuờng nghe thấy tiếng chổi”xào xạc” của bác, hay bóng bác cứ đi qua đi lại lợm rác trong sân. Một hôm tôi cùng mấy đứa bạn có đi học về hơi trễ, vậy mà bác ấy vẫn đang chăm chỉ làm việc để ngày mai chúng tôi lại được đến một ngôi trường sạch sẽ và gọn gàng mới. Thuờng vào cuối buổi học, khi mn đã về nhà nghỉ ngơi sau ngày học, dạy hs mệt mỏi, lớp học là cả một “bãi chiến trường” của các bạn và mấy anh chị khối trên đã để lại sau giờ học đó. Bác thu rác trong hộp bàn rồi dưới đất, nào là quét lại lớp… đôi bàn tay của bác không làm việc không ngừng nghỉ suốt từ sáng rồi đến buổi chiều tà, đôi bàn tay bác khô và nhăn nheo vì phải làm nhiều việc nặng nhọc. Khắp cả gian phòng đã được quét dọn cẩn thận, sạch sẽ mọi thứ bây giờ đã đâu vào đấy. Bàn ghế, rác trong lớp, bảng đen… đều đã được bàn tay ấy quét, lau dọn sạch sẽ. Cứ như thế, bác ấy làm hết phòng này đến phòng khác….Đôi bàn tay bác đã phải vất vả, đấu tranh cả ngày dưới mái trường, bác ấy và đôi bàn tay cứ như là người chiến sĩ đang đấu tranh trên chiến trường vậy!
(Tôi mong bác luôn khỏe mạnh và luôn hoàn thành trong công việc, gia đình bớt vất vả và khó nhọc lại đôi chút….)
———-mong bạn học tốt, ý tưởng của mk chỉ có nhiu đó thui ạ ( mk cx có tham khảo mạng )nhưng bạn đừng lo chỉ tham khảo thôi chứ không phải chép đâu mk thề 100% Ò w Ó
Bác lao công năm nay đã gần năm mươi tuổi. Tuy vậy, bác vẫn là người phụ nữ khỏe mạnh và chăm chỉ làm việc. Lúc nào tôi cũng thấy bóng bác đi qua đi lại. Có khi bác ở khu sân trường nhưng có khi đã thấy bác ở vườn cây… nhanh nhẹn lạ lùng. Một hôm về học muộn, tôi thấy bác đang quét dọn các phòng học. Nhìn từ xa, trông bác như một “vệ sĩ’ của môi trường. Bác bịt kín mặt chỉ còn thấy đôi mắt. Tay phải cầm cây chổi, tay trái cầm thùng rác, bác đến từng lớp một. Cuối buổi học, lớp nào nhìn cũng như một “chiến trường” với những “chiến tích” của các cô cậu học trò. Bác cúi nhặt từng tờ giấy, từng cái túi bỏ vào thùng rác… Rồi cặm cụi, bác quét khắp cả lớp, từng gầm bàn một. Chổi bác đưa đến đâu dường như bao nhiêu bụi bẩn bị quét sạch đến đấy. Chúng sợ hãi chạy trốn nhưng cũng không thể nhanh hơn bàn tay bác. Sàn nhà đã sạch bóng, bác kê lại những dãy bàn ghế cho ngay ngắn như chúng em xếp hàng. Cuối cùng là anh bảng đen. Cuối buổi nhìn anh ấy thật lem luốc. Nhưng được bàn tay dịu dàng của bác lao công lau rửa, anh lại bảnh bao với mầu đen láng mịn. Nhìn anh thật kiêu hãnh. Khắp cả gian phòng đã được quét dọn cẩn thận. Bác đưa mắt nhìn một lượt như ngắm lại thành quả cùa mình. Bàn ghế, bảng đen…cũng nhìn bác lao công như thầm cảm ơn… Cứ thế, hết phòng này đến phòng khác, bóng bác cứ âm thầm, lặng lẽ một mình trên hành lang lớp học dài hun hút… Bác lao công như một anh hùng lăn xả vào các chiến trường mà mỗi lúc bước vào là chiến trận hỗn độn nhưng khi bước ra là cà một thế giới bình yên.
Mỗi khi lên lớp tôi đều cảm thấy thoải mái và dễ chịu vì sân trường, lớp học…. lúc nào cũng sạch sẽ và thoáng đãng… Tất cả là nhờ đôi bàn tay của bác lao công trường tôi. Bác lao công nay cũng đã gần đứng tuổi nhưng bác vẫn luôn chăm chỉ và hăng hái với công việc. Lúc nào ngồi trong lớp, tôi vẫn thuờng nghe thấy tiếng chổi”xào xạc” của bác, hay bóng bác cứ đi qua đi lại lợm rác trong sân. Một hôm tôi cùng mấy đứa bạn có đi học về hơi trễ, vậy mà bác ấy vẫn đang chăm chỉ làm việc để ngày mai chúng tôi lại được đến một ngôi trường sạch sẽ và gọn gàng mới. Thuờng vào cuối buổi học, khi mn đã về nhà nghỉ ngơi sau ngày học, dạy hs mệt mỏi, lớp học là cả một “bãi chiến trường” của các bạn và mấy anh chị khối trên đã để lại sau giờ học đó. Bác thu rác trong hộp bàn rồi dưới đất, nào là quét lại lớp… đôi bàn tay của bác không làm việc không ngừng nghỉ suốt từ sáng rồi đến buổi chiều tà, đôi bàn tay bác khô và nhăn nheo vì phải làm nhiều việc nặng nhọc. Khắp cả gian phòng đã được quét dọn cẩn thận, sạch sẽ mọi thứ bây giờ đã đâu vào đấy. Bàn ghế, rác trong lớp, bảng đen… đều đã được bàn tay ấy quét, lau dọn sạch sẽ. Cứ như thế, bác ấy làm hết phòng này đến phòng khác….Đôi bàn tay bác đã phải vất vả, đấu tranh cả ngày dưới mái trường, bác ấy và đôi bàn tay cứ như là người chiến sĩ đang đấu tranh trên chiến trường vậy!
(Tôi mong bác luôn khỏe mạnh và luôn hoàn thành trong công việc, gia đình bớt vất vả và khó nhọc lại đôi chút….)
———-mong bạn học tốt, ý tưởng của mk chỉ có nhiu đó thui ạ ( mk cx có tham khảo mạng )nhưng bạn đừng lo chỉ tham khảo thôi chứ không phải chép đâu mk thề 100% Ò w Ó
Bác lao công năm nay đã gần năm mươi tuổi. Tuy vậy, bác vẫn là người phụ nữ khỏe mạnh và chăm chỉ làm việc. Lúc nào tôi cũng thấy bóng bác đi qua đi lại. Có khi bác ở khu sân trường nhưng có khi đã thấy bác ở vườn cây… nhanh nhẹn lạ lùng. Một hôm về học muộn, tôi thấy bác đang quét dọn các phòng học. Nhìn từ xa, trông bác như một “vệ sĩ’ của môi trường. Bác bịt kín mặt chỉ còn thấy đôi mắt. Tay phải cầm cây chổi, tay trái cầm thùng rác, bác đến từng lớp một. Cuối buổi học, lớp nào nhìn cũng như một “chiến trường” với những “chiến tích” của các cô cậu học trò. Bác cúi nhặt từng tờ giấy, từng cái túi bỏ vào thùng rác… Rồi cặm cụi, bác quét khắp cả lớp, từng gầm bàn một. Chổi bác đưa đến đâu dường như bao nhiêu bụi bẩn bị quét sạch đến đấy. Chúng sợ hãi chạy trốn nhưng cũng không thể nhanh hơn bàn tay bác. Sàn nhà đã sạch bóng, bác kê lại những dãy bàn ghế cho ngay ngắn như chúng em xếp hàng. Cuối cùng là anh bảng đen. Cuối buổi nhìn anh ấy thật lem luốc. Nhưng được bàn tay dịu dàng của bác lao công lau rửa, anh lại bảnh bao với mầu đen láng mịn. Nhìn anh thật kiêu hãnh. Khắp cả gian phòng đã được quét dọn cẩn thận. Bác đưa mắt nhìn một lượt như ngắm lại thành quả cùa mình. Bàn ghế, bảng đen…cũng nhìn bác lao công như thầm cảm ơn… Cứ thế, hết phòng này đến phòng khác, bóng bác cứ âm thầm, lặng lẽ một mình trên hành lang lớp học dài hun hút… Bác lao công như một anh hùng lăn xả vào các chiến trường mà mỗi lúc bước vào là chiến trận hỗn độn nhưng khi bước ra là cà một thế giới bình yên.