Viết văn biểu cảm về mẹ lớp 7 (nếu viết rồi thì chụp cho mik vs)
0 bình luận về “Viết văn biểu cảm về mẹ lớp 7 (nếu viết rồi thì chụp cho mik vs)”
Mẹ là 2 tiếng đầu tiên mà tôi cất tiếng nói đầu lòng.Mẹ là người có thể đi ăn xin để nuôi tôi,là người có thể tần tảo sớm hôm chỉ mong tôi nên người.Nuôi tôi vất vả bấy nhiêu mà tôi chưa đền ơn được gì cho mẹ.Ngay cả một lời yêu thưuong cũng chưa.Việc nhà trong nhà mẹ chưua bao giừo bắt tôi làm,mẹ chỉ cần tôi hcọ thật giỏi để sau này nên người và khi tôi bị điểm kém thì mẹ chỉ an ủi,không cằn nhằn hay cau có. Giờ mới thấy mái tóc của mẹ đã bạc trắng lúc nào ko biết.Mải mê chạy theo chúng bạn mà đâu biết mẹ hao gầy,lúc tôi đang ngoài đường hì mẹ đang đi làm thêm.không một lời lo lắng,không một lười hỏi han,tôi lướt qua mẹ nhưu tưởng rằng mẹ vô hình,nhưung mẹ vẫn cam chịu và mong tôi lên người,vẫn vất vả kiếm từng đồng không một chút lời than trách. Khi tôi mải mê ham chơi,mặc kệ mẹ đang ốm trên giường mà chạy đi chơi long nhong ngoài đường.Cho tới khi về nhà vẫn thấy cơm canh trên bàn,mẹ thì đang nằm bất tỉnh,cố gắng lay mẹ dậy đây không phải sự thật.Gọi cho bố để đưa mẹ về,hóa ra mẹ đã vì làm việc kiệt sức mà bất tỉnh cuối cùng bác sĩ nói mẹ đã qua cơn khỏi từ đó tôi ngoan hiền,không còn hư đốn nữa vẫn cố gắng là đứa con ngoan củ mẹ và chăm làm việc nhà.Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buòn,mất mẹ rồi không xin lỗi được đâu.Mẹ ơi ước gì con có thể nói lười xin lỗi để có thể bù đắp cho mẹ phàn nào
Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.
Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!
Mẹ là 2 tiếng đầu tiên mà tôi cất tiếng nói đầu lòng.Mẹ là người có thể đi ăn xin để nuôi tôi,là người có thể tần tảo sớm hôm chỉ mong tôi nên người.Nuôi tôi vất vả bấy nhiêu mà tôi chưa đền ơn được gì cho mẹ.Ngay cả một lời yêu thưuong cũng chưa.Việc nhà trong nhà mẹ chưua bao giừo bắt tôi làm,mẹ chỉ cần tôi hcọ thật giỏi để sau này nên người và khi tôi bị điểm kém thì mẹ chỉ an ủi,không cằn nhằn hay cau có. Giờ mới thấy mái tóc của mẹ đã bạc trắng lúc nào ko biết.Mải mê chạy theo chúng bạn mà đâu biết mẹ hao gầy,lúc tôi đang ngoài đường hì mẹ đang đi làm thêm.không một lời lo lắng,không một lười hỏi han,tôi lướt qua mẹ nhưu tưởng rằng mẹ vô hình,nhưung mẹ vẫn cam chịu và mong tôi lên người,vẫn vất vả kiếm từng đồng không một chút lời than trách. Khi tôi mải mê ham chơi,mặc kệ mẹ đang ốm trên giường mà chạy đi chơi long nhong ngoài đường.Cho tới khi về nhà vẫn thấy cơm canh trên bàn,mẹ thì đang nằm bất tỉnh,cố gắng lay mẹ dậy đây không phải sự thật.Gọi cho bố để đưa mẹ về,hóa ra mẹ đã vì làm việc kiệt sức mà bất tỉnh cuối cùng bác sĩ nói mẹ đã qua cơn khỏi từ đó tôi ngoan hiền,không còn hư đốn nữa vẫn cố gắng là đứa con ngoan củ mẹ và chăm làm việc nhà.Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buòn,mất mẹ rồi không xin lỗi được đâu.Mẹ ơi ước gì con có thể nói lười xin lỗi để có thể bù đắp cho mẹ phàn nào
Sau những giờ học căng thẳng trên lớp hay khi có chuyện buồn, tôi chỉ mong trở về nhà thật nhanh để nhìn thấy người mẹ thân yêu của tôi. Với tôi, mẹ là người vô cùng quan trọng, chẳng ai có thể thay thế mẹ của tôi. Với tôi, mẹ là người sinh thành, nuôi nấng, chở che … Mẹ là niềm hạnh phúc của đời tôi. Mẹ luôn dành cho tôi những tình cảm yêu thương, tốt đẹp nhất.
Mẹ tôi đã gần bốn mươi tuổi. Mẹ có dáng người thon thả, làn da mẹ màu dám nắng. Tóc mẹ dài đến ngang vai, màu hoe vàng. Mẹ có khuôn mặt phúc hậu. Khi nhìn gương mặt ấy tôi biết mẹ yêu tôi đến nhường nào. Khi tôi buồn, tôi ốm, đôi mắt mẹ trũng sâu hằn lên những nỗi lo lắng suy tư. Tôi vui, mắt mẹ ánh lên những tia sáng hy vọng. Tôi yêu nhất ở mẹ đôi mắt, đôi mắt mẹ là cánh cửa của tâm hồn mà mẹ luôn dang rộng để đón tôi vào.Nhưng tôi yêu quý mẹ còn bởi những gì tốt đẹp mẹ mang đến cho tôi. Mẹ rất thích công việc của mình – nghề giáo viên. Nhưng sau khi sinh ra tôi và em tôi, mẹ phải nghỉ một năm ở nhà để chăm sóc anh em tôi. Mẹ hy sinh tất cả để cho gia đình mình có giây phút đầm ấm bên nhau. Mẹ dạy anh em tôi học bài trên lớp, cách nói năng, cư xử với mọi người. Khi chúng tôi sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhở. Mẹ nói em tôi là con gái nên phải cẩn thận, khéo léo. Mẹ thường cho em tôi đi chợ để học cách chọn rau quả, thịt, cá … Lúc nấu ăn mẹ cũng cho nó phụ cùng, vừa nấu mẹ vừa giảng giải, hướng dẫn chuyện bếp núc. Vì mẹ tôi là giáo viên dạy nhiều bộ môn nên chuyện học hành của anh em tôi môn nào mẹ cũng hướng dẫn được. Tôi lớn lên được như bây giờ, đã biết khóc biết cười đúng cảm xúc của mình, tôi cười, mẹ cũng mỉm cười làm niềm vui của tôi nhân lên nhiều lần. Khi tôi buồn, mẹ chia sẻ làm nỗi buồn của tôi vơi bớt đi. Mẹ luôn chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùng tôi. Với tôi, mẹ là người phụ nữ hoàn mĩ nhất thế gian.
Mẹ ơi! Mẹ là người mà con yêu thương nhất! Cuộc đời con không thể không có mẹ, mẹ dạy cho con những điều hay để con có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng. Con sẽ học thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của mẹ. Con mong mẹ sẽ sống mãi bên con, con yêu mẹ lắm, mẹ của con!