Viết về 1 bài văn biểu cảm về kỉ niệm với 1 ng thầy cô hoặc mái trường( ít nhất 500 từ) Hay hay lên ạ Em đag cần gấp Viết kỉ niệm với cô giáo ạ

Viết về 1 bài văn biểu cảm về kỉ niệm với 1 ng thầy cô hoặc mái trường( ít nhất 500 từ)
Hay hay lên ạ
Em đag cần gấp
Viết kỉ niệm với cô giáo ạ

0 bình luận về “Viết về 1 bài văn biểu cảm về kỉ niệm với 1 ng thầy cô hoặc mái trường( ít nhất 500 từ) Hay hay lên ạ Em đag cần gấp Viết kỉ niệm với cô giáo ạ”

  1. Trong cuộc sống, con người ai mà chẳng gặp phải sai lầm. Tôi cũng thế, chẳng ai hoàn hảo một trăm phần trăm cả mà nếu có thì cũng chỉ có một trên hàng trăm triệu người. Mà hơn hết, những kỉ niệm đáng nhớ sẽ luôn đi theo cuộc đời chúng ta trên cả quãng đường. Nó nhắc chúng ta về một kinh nghiệm về cái sai lầm ấy. Một kỉ niệm đầy cảm xúc mà tôi nhớ nhất đó là một lần làm cho cô giáo dạy Ngữ văn phải buồn lòng.

    Mái trường – Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ. Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm cho cô nhé!” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ.

    Với chúng em cô luôn là người cho đi, cô cho đi kiến thức trên mỗi giờ học, cho đi những tình thương và cả sự cảm thông thấu hiểu, cô hiểu học trò cần gì và phải làm gì. Cô nói “Học tập đã là một hành trình dài nhưng học làm người lại là cả một cuộc đời, cô muốn các em học làm người nhiều hơn nữa”. Câu nói ấy như đã in sâu vào tiềm thức của em nó như là một chuẩn mực cuộc sống để hướng tới và em yêu những giây phút cô lắng lại kiến thức trên bục giảng để kể cho chúng em nghe về những mảnh đời đầy khó khăn nhưng họ vẫn luôn cho đi nhiều hơn nhận lại, ở đó cô như muốn mang đến một thông điệp cuộc sống thiêng liêng đến với học trò của cô, em yêu cả cách cô quan tâm đến học trò, đến hoàn cảnh của những bạn khó khăn trong lớp và thường xuyên tổ chức những phong trào ủng hộ giúp đỡ những bạn như vậy.

    Bình luận

Viết một bình luận