Viết về kỉ niệm sâu sắc về thầy cô giáo” viết ít nhất là 500 từ
Giúp mik vs ạ
0 bình luận về “Viết về kỉ niệm sâu sắc về thầy cô giáo” viết ít nhất là 500 từ
Giúp mik vs ạ”
vote 4,hoac 5* nhe rhansk <3
Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang – giáo viên chủ nhiệm tôi 3 năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.
Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học sinh mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứa con gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc ! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối diện với sự trừng phạt của cô. Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì”. Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ
Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn.
Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.
Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một t
Trong suốt những tháng năm học dưới mái trường mến yêu , người mà tôi kính mến nhất là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho tôi những tình cảm cao quý của 1 người cô giáo đối với học sinh
Tôi còn nhớ rõ , năm tôi học lớp 6 , ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu . Cô còn trẻ lắm , dáng cô thanh mảnh , nhỏ nhắn và rất dễ thương . Cô rất yêu thương học sinh . Ngày nắng cũng như ngày mưa , cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào . Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy . Ngoài giờ ra chơi , nếu có bạn nào không hiểu bài cô ân cần ở lại lớp dạy cho từng bạn . Những bạn nam hay đùa nghịch phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở . Cô thường lấy những mẩu chuyện vui , có ích để giáo dục chúng tôi . Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn mà không hề la mắng . Còn bạn nào học yếu thì cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn . Vì thế chúng tôi ai cũng yêu quý cô , xem cô như người mẹ thứ hai của mình .
Tôi còn nhớ có 1 hôm , khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt , ngưới nóng ran . Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà , báo tin cho bố mẹ tôi về bệnh tình của tôi . Sau đó tôi nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi . Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm tôi và phân các bạn thay phiên chép bài . Chỗ nào không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận . Trong lớp ai cũng quý mến cô
Giờ đây , tuy đã học lớp 7 rồi nhưng lòng tôi luôn kính trọng và biết ơn cô giáo Thanh . Tôi hứa với lòng mình phải cố gắng học thật tốt để không phụ lòng dạy dỗ của cô
vote 4,hoac 5* nhe rhansk <3
Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, cứ ngỡ chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận ra còn có những người cha, người mẹ của hơn 35 đứa con đang đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy kiến thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc đời khó khăn này. Cô Hương Giang – giáo viên chủ nhiệm tôi 3 năm học ấy đã cho tôi biết được những điều quý giá ấy.
Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học sinh mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứa con gái mới lớn: điệu đà. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc ! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối diện với sự trừng phạt của cô. Đó là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì”. Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ
Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người bất hạnh. Biết cảm thông, biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách,từng bài văn.
Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học sinh của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà đám học sinh chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.
Không chỉ cô Giang, mà tất cả thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm nên tuổi học trò, làm nên một t
Trong suốt những tháng năm học dưới mái trường mến yêu , người mà tôi kính mến nhất là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho tôi những tình cảm cao quý của 1 người cô giáo đối với học sinh
Tôi còn nhớ rõ , năm tôi học lớp 6 , ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu . Cô còn trẻ lắm , dáng cô thanh mảnh , nhỏ nhắn và rất dễ thương . Cô rất yêu thương học sinh . Ngày nắng cũng như ngày mưa , cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào . Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy . Ngoài giờ ra chơi , nếu có bạn nào không hiểu bài cô ân cần ở lại lớp dạy cho từng bạn . Những bạn nam hay đùa nghịch phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở . Cô thường lấy những mẩu chuyện vui , có ích để giáo dục chúng tôi . Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn mà không hề la mắng . Còn bạn nào học yếu thì cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn . Vì thế chúng tôi ai cũng yêu quý cô , xem cô như người mẹ thứ hai của mình .
Tôi còn nhớ có 1 hôm , khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt , ngưới nóng ran . Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà , báo tin cho bố mẹ tôi về bệnh tình của tôi . Sau đó tôi nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi . Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm tôi và phân các bạn thay phiên chép bài . Chỗ nào không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận . Trong lớp ai cũng quý mến cô
Giờ đây , tuy đã học lớp 7 rồi nhưng lòng tôi luôn kính trọng và biết ơn cô giáo Thanh . Tôi hứa với lòng mình phải cố gắng học thật tốt để không phụ lòng dạy dỗ của cô