viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu ko chép mạng
0 bình luận về “viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu ko chép mạng”
Ai đã đi qua tuổi thơ mà chẳng mong trở về một lần – miền quá khứ. Kỷ niệm ùa về, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, ngọt ngào chất chứa bao nổi nhớ mong. Thấp thoáng đâu đây mái trường xưa với tiếng trống trường rộn rã. Hàng phượng vĩ ngây thơ buông cánh hoa gầy mỗi độ hè qua. Vội vã ép lên trang giấy học trò biết bao nhiêu kỷ niệm. Chao ôi ! sao mà nhớ đến thế mái trường xưa. Từng hơi thở của miền xa xăm, bỗng nhiên hiện về nguyên vẹn như buổi đầu tiên em tới trường. Em bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, một ánh mắt dịu hiền, đầm ấm và đủ để làm ấm lòng trong mỗi đêm đông. Còn đâu đây giọng nói của thầy vang vọng mênh mang trên đường em bước. Tất cả đã trở thành hành trang, là nổi nhớ, là góc trời riêng để em biết rằng cuộc đời này thật đẹp. Trong bức tranh dệt nên từ nổi nhớ, hình ảnh thầy cô là gam màu sáng nhất, ấm nhất, đẹp nhất. Nếu thiếu đi ký ức về thầy cô, thì bức tranh trở nên lạnh lẽo, vô hồn, và không còn giữ được giá trị nhân văn. Em vẫn nhớ bài học đầu tiên thầy giảng: ” người với người sống để yêu nhau”. Và hãy sống sao cho thật tốt, thật đẹp, thật ý nghĩa để không phải hối tiếc về những năm tháng sống thừa, sống phí…. Vâng em đã hiểu nhiều hơn về cuộc sống rồi thầy ạ ! Vào giây phút này lòng em trào dâng bao nổi da diết, thiết tha, em muốn gửi lòng mình theo gió về phía thầy cô, đó là sự chân thành, là sự tri ân với những người “lái đò” đưa thuyền em cập bến. Em chúc thầy cô của em mãi mãi bình yên, hạnh phúc, dâng cho đời quả ngọt đầu xuân, trí tuệ vô biên và tình yêu bất diệt.
Thời học sinh có lẽ là khoảng thơi gian mà chúng ta ko bao giờ quên vì nó gắn liền với thầy cô, bạn bè, mái trường,…. Ngày 20-11- ngày có ý nghĩa với những người lái đò ấy và cũng là ngày để học sinh chúng ta bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với thầy cô.
Lớp chúng tôi lên kế hoạch để tạo bất ngờ cho cô. Chúng tôi âm thầm trích quỹ lớp mua hoa, quà tặng cô. Một nhóm múa được thành lập. Mấy bạn nữ khéo tay tụm lại gói quà , làm báo tường . Trong lớp tôi được 2 đứa giỏi văn : Đứa giỏi viết văn thì được phân công viết một bài thuyết trình . Đứa còn lại giỏi thơ thì sáng tác thơ tặng thầy cô. Mấy baonj con trai thì làm mô hình 20-11. Tất cả mọi việc đều diễn ra âm thầm trong sự chỉ đạo của nhỏ lớp trưởng (tôi) .
Đến ngày 20-11 , chúng tôi lần lượt trình diễn các tác phẩm và đều đạt giả nhât. Chúng tôi vui lắm. Đặc biệt là thơ và văn thuyết trình , chúng tôi đọc xong cả trường vang rộn tiếng vỗ tay của các bạn học sinh cùng các thầy cô giáo. Cô giáo tôi đã khóc , cô ôm chúng tôi vào lòng và nói : “ Cảm ơn các em , trò yêu của cô , các em làm tốt lắm !”
Ai đã đi qua tuổi thơ mà chẳng mong trở về một lần – miền quá khứ. Kỷ niệm ùa về, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm, ngọt ngào chất chứa bao nổi nhớ mong. Thấp thoáng đâu đây mái trường xưa với tiếng trống trường rộn rã. Hàng phượng vĩ ngây thơ buông cánh hoa gầy mỗi độ hè qua. Vội vã ép lên trang giấy học trò biết bao nhiêu kỷ niệm. Chao ôi ! sao mà nhớ đến thế mái trường xưa. Từng hơi thở của miền xa xăm, bỗng nhiên hiện về nguyên vẹn như buổi đầu tiên em tới trường. Em bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, một ánh mắt dịu hiền, đầm ấm và đủ để làm ấm lòng trong mỗi đêm đông. Còn đâu đây giọng nói của thầy vang vọng mênh mang trên đường em bước. Tất cả đã trở thành hành trang, là nổi nhớ, là góc trời riêng để em biết rằng cuộc đời này thật đẹp. Trong bức tranh dệt nên từ nổi nhớ, hình ảnh thầy cô là gam màu sáng nhất, ấm nhất, đẹp nhất. Nếu thiếu đi ký ức về thầy cô, thì bức tranh trở nên lạnh lẽo, vô hồn, và không còn giữ được giá trị nhân văn.
Em vẫn nhớ bài học đầu tiên thầy giảng: ” người với người sống để yêu nhau”. Và hãy sống sao cho thật tốt, thật đẹp, thật ý nghĩa để không phải hối tiếc về những năm tháng sống thừa, sống phí…. Vâng em đã hiểu nhiều hơn về cuộc sống rồi thầy ạ !
Vào giây phút này lòng em trào dâng bao nổi da diết, thiết tha, em muốn gửi lòng mình theo gió về phía thầy cô, đó là sự chân thành, là sự tri ân với những người “lái đò” đưa thuyền em cập bến. Em chúc thầy cô của em mãi mãi bình yên, hạnh phúc, dâng cho đời quả ngọt đầu xuân, trí tuệ vô biên và tình yêu bất diệt.
Thời học sinh có lẽ là khoảng thơi gian mà chúng ta ko bao giờ quên vì nó gắn liền với thầy cô, bạn bè, mái trường,…. Ngày 20-11- ngày có ý nghĩa với những người lái đò ấy và cũng là ngày để học sinh chúng ta bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với thầy cô.
Lớp chúng tôi lên kế hoạch để tạo bất ngờ cho cô. Chúng tôi âm thầm trích quỹ lớp mua hoa, quà tặng cô. Một nhóm múa được thành lập. Mấy bạn nữ khéo tay tụm lại gói quà , làm báo tường . Trong lớp tôi được 2 đứa giỏi văn : Đứa giỏi viết văn thì được phân công viết một bài thuyết trình . Đứa còn lại giỏi thơ thì sáng tác thơ tặng thầy cô. Mấy baonj con trai thì làm mô hình 20-11. Tất cả mọi việc đều diễn ra âm thầm trong sự chỉ đạo của nhỏ lớp trưởng (tôi) .
Đến ngày 20-11 , chúng tôi lần lượt trình diễn các tác phẩm và đều đạt giả nhât. Chúng tôi vui lắm. Đặc biệt là thơ và văn thuyết trình , chúng tôi đọc xong cả trường vang rộn tiếng vỗ tay của các bạn học sinh cùng các thầy cô giáo. Cô giáo tôi đã khóc , cô ôm chúng tôi vào lòng và nói : “ Cảm ơn các em , trò yêu của cô , các em làm tốt lắm !”
Đó là ngày 20 -11 ý nghĩa với tôi nhất.