cảm nghĩ về mái trường của em (Ko phải dàn ý, cảm nghĩ chứ không phải kể lễ hay miêu tả ạ) Em cảm ơn e đag cần gấp ạ

cảm nghĩ về mái trường của em (Ko phải dàn ý, cảm nghĩ chứ không phải kể lễ hay miêu tả ạ) Em cảm ơn e đag cần gấp ạ

0 bình luận về “cảm nghĩ về mái trường của em (Ko phải dàn ý, cảm nghĩ chứ không phải kể lễ hay miêu tả ạ) Em cảm ơn e đag cần gấp ạ”

  1.       Ai đó đã từng nói rằng: Trường học là ngôi nhà thứ hai của mỗi học sinh. Thật vậy, trong những tháng ngày thơ ấu, mỗi ngày em dành rất nhiều thời gian ở trường. Để học tập, rèn luyện, để vui chơi và để trưởng thành. Vì vậy, em rất yêu quý ngôi trường của mình.  

    Trường của em là một ngôi trường có bề dày lịch sử gần hai mươi năm rồi. Đó là cả một chặng đường rất dài, do các thế hệ giáo viên và học sinh vun đắp nên. Dù vậy, trường vẫn chưa từng thay đổi tên gọi hay vị trí. Suốt từng đấy năm, trên con đường này, ngôi trường THCS Hoàng Văn A vẫn luôn sừng sững đứng vững tại đó. Xung quanh từ những cánh đồng rộng mênh mông nay đã trở thành từng tòa nhà cao tầng, phố xá sầm uất. Riêng ngôi trường là vẫn trầm lặng, hiền hòa như vậy mà thôi.

    Theo sự phát triển của đất nước, ngôi trường cũng đã nhiều lần thay áo mới. Những khu nhà mới được củng cố đẹp hơn, tiện nghi và rộng rãi hơn cứ thế được xây dựng thêm, giúp cho học sinh được học tập và rèn luyện thoải mái nhất. Phía chính giữa là khu nhà hiệu bộ, dành cho giáo viên, viên chức nhà trường làm việc. Phía bên trái là khu nhà học tập vô cùng khang trang. Mỗi lớp học đều được trang bị đầy đủ bàn ghế, điều hòa, máy chiếu, giá để giày… Còn phía bên phải là khu nhà đa năng và căn tin. Phía sau trường là cả một sân thể thao rộng lớn cho chúng em tha hồ hoạt động.

    Em rất tự hào khi là một học sinh của ngôi trường hiện đại lại có bề dày lịch sử đồ sộ. Những thành tích của trường do các giáo viên và bạn học sinh đem về được trưng bày ở phòng truyền thống. Đó là một căn phòng rộng lớn mà bất kể ai cũng phải trầm trồ. Mỗi ngày em luôn cố gắng học tập chăm chỉ, với ước mơ một ngày nào đó, ghi dấu ấn của mình lên căn phòng ấy. Và không chỉ ở đó, mà ở khắp nơi trong ngôi trường đều in dấu chân của em cùng các bạn. Chúng em đã cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau lo âu, cùng nhau vui sướng. Rất nhiều những cung bậc cảm xúc đã được trải qua ở ngôi nhà khổng lồ này. Chính tại nơi đây, em được học thêm rất nhiều điều bổ ích. Đó không chỉ là những kiến thức ở trong sách vở, mà còn là bài học về tình người, tình bạn bè, về cách sống do thầy cô, bạn bè dạy cho. Để rồi mai đây, khi đôi cánh đã cứng cáp, em sẽ để lại ngôi trường này ở phía sau, bay đi thật xa, chinh phục những chân trời mới. Nhưng mà chắc chắn ngôi trường sẽ chẳng buồn đâu. Vì rồi sẽ lại có những cô cậu học trò mới, bẽn lẽn và ngây ngô đặt chân đến nơi đây, nhờ ngôi trường nâng đỡ và rèn luyện.

          Ngôi trường của em cũng như bao ngôi trường khác trên đất nước Việt Nam này. Cũng là những ngôi nhà như thế, là những bộ bàn ghế gỗ như thế, là những gốc bàng như thế. Nhưng không hiểu sao, em vẫn cảm thấy đó là duy nhất, là tất cả. Từ những chiếc bàn gỗ đã sờn đi theo bao thế hệ học trò, đến những gốc bàng già sần sùi trên sân. Đến cả chiếc loa trường cũ kì, thường rè rè trong cả tiết chào cờ. Đến những người thầy, người cô mỗi người một vẻ nhưng luôn yêu thương học sinh như con cái mình. Và đến cả bác bảo vệ già, tuy khó tính, hay cau có nhưng lúc nào cũng quan tâm, tạo cơ hội cho chúng em. Và còn nhiều điều nữa mà em không thể kể hết nữa. Có lẽ những điều đấy đặc biệt đối với em chính bởi vì những tình cảm mà em dành cho trường học. Vì thương yêu nên mới thấy đáng quý. Và những tình cảm thương yêu quyến luyến chân thành ấy, được vun đắp dần, chậm rãi trong suốt hàng trăm ngày tháng qua. Những kỉ niệm cứ thế mà xếp thành hàng trăm, hàng nghìn mảnh. Từ khi em còn là đứa trẻ bỡ ngỡ, ngập ngừng bước chân vào trường, cho đến bây giờ đã là đứa trẻ quen thân với từng ngõ ngách. Từ những buổi học bài chăm chỉ, những giờ ôn thi vất vả, cho đến những lần đi học muộn bị phạt đứng ở hành lang, hay ăn vụng ổi trong lớp học. Tất cả sẽ luôn giữ mãi ở trong tim em.

    Rồi mai đây, sẽ đến lúc em phải tạm biệt trường để đến một ngôi trường khác. Có lẽ ngôi trường ấy sẽ to lớn hơn, hiện đại hơn, sẽ có với em nhiều kỉ niệm đẹp hơn. Nhưng, ngôi trường này vẫn sẽ mãi là nơi thiêng liêng nhất mà em thành kính gìn giữ trong tâm khảm mình

                             Chúc bạn học tốt , vote mk 5 sao và câu trả lời hay nhất nha . THANKS

    Bình luận
  2. Từ nhịp tay vỗ dắt con đi
    Con lớn dậy men dần theo tiếng trống
    Âm thanh mát lành, âm thanh nóng bỏng
    Từ nhịp trống tròn lấp loáng mảnh sân vuông…

    Những câu thơ trên được trích từ bài thơ Nhịp trống trường. Một bài thơ gợi lên từng nhịp yêu thương của người học sinh như em dành cho ngôi trường của mình.

    Trường của em là một ngôi trường có bề dày lịch sử gần năm mươi năm rồi. Đó là cả một chặng đường rất dài, do các thế hệ giáo viên và học sinh vun đắp nên. Dù vậy, trường vẫn chưa từng thay đổi tên gọi hay vị trí. Suốt từng đấy năm, trên con đường này, ngôi trường THCS Hoàng Văn A vẫn luôn sừng sững đứng vững tại đó. Xung quanh từ những cánh đồng rộng mênh mông nay đã trở thành từng tòa nhà cao tầng, phố xá sầm uất. Riêng ngôi trường là vẫn trầm lặng, hiền hòa như vậy mà thôi.

    Theo sự phát triển của đất nước, ngôi trường cũng đã nhiều lần thay áo mới. Những khu nhà mới được củng cố đẹp hơn, tiện nghi và rộng rãi hơn cứ thế được xây dựng thêm, giúp cho học sinh được học tập và rèn luyện thoải mái nhất. Phía chính giữa là khu nhà hiệu bộ, dành cho giáo viên, viên chức nhà trường làm việc. Phía bên trái là khu nhà học tập vô cùng khang trang. Mỗi lớp học đều được trang bị đầy đủ bàn ghế, điều hòa, máy chiếu, giá để giày… Còn phía bên phải là khu nhà đa năng và căn tin. Phía sau trường là cả một sân thể thao rộng lớn cho chúng em tha hồ hoạt động.

    Em rất tự hào khi là một học sinh của ngôi trường hiện đại lại có bề dày lịch sử đồ sộ. Những thành tích của trường do các giáo viên và bạn học sinh đem về được trưng bày ở phòng truyền thống. Đó là một căn phòng rộng lớn mà bất kể ai cũng phải trầm trồ. Mỗi ngày em luôn cố gắng học tập chăm chỉ, với ước mơ một ngày nào đó, ghi dấu ấn của mình lên căn phòng ấy. Và không chỉ ở đó, mà ở khắp nơi trong ngôi trường đều in dấu chân của em cùng các bạn. Chúng em đã cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau lo âu, cùng nhau vui sướng. Rất nhiều những cung bậc cảm xúc đã được trải qua ở ngôi nhà khổng lồ này. Chính tại nơi đây, em được học thêm rất nhiều điều bổ ích. Đó không chỉ là những kiến thức ở trong sách vở, mà còn là bài học về tình người, tình bạn bè, về cách sống do thầy cô, bạn bè dạy cho. Để rồi mai đây, khi đôi cánh đã cứng cáp, em sẽ để lại ngôi trường này ở phía sau, bay đi thật xa, chinh phục những chân trời mới. Nhưng mà chắc chắn ngôi trường sẽ chẳng buồn đâu. Vì rồi sẽ lại có những cô cậu học trò mới, bẽn lẽn và ngây ngô đặt chân đến nơi đây, nhờ ngôi trường nâng đỡ và rèn luyện.

    Thế nhưng, suy cho cùng, dù chỉ ở bên cạnh nhau trong bốn năm thôi, nhưng trường THCS Hoàng Văn A sẽ vẫn mãi là một ngôi nhà của em. Ngôi nhà ấy là nơi trao cho em tri thức và niềm tin. Và cũng là nơi để em được hoài niệm, được yêu dấu mãi về sau.

    Bình luận

Viết một bình luận