Đóng vai con hổ trong bài thơ Nhớ rừng và thuật lại tâm trạng tiếc nuối quá khứ. Giúp mik nha~ Không chép mạng

By aihong

Đóng vai con hổ trong bài thơ Nhớ rừng và thuật lại tâm trạng tiếc nuối quá khứ.
Giúp mik nha~ Không chép mạng

0 bình luận về “Đóng vai con hổ trong bài thơ Nhớ rừng và thuật lại tâm trạng tiếc nuối quá khứ. Giúp mik nha~ Không chép mạng”

  1.                                                              Bài làm 

                   Tôi là chú Hổ trong bài thơ ” Nhớ Rừng ” , rất nhiều nỗi niềm và muốn chia sẻ cho các bạn để có thể lắng nghe mà tôi có thể thoải mái hơn ! Tôi là một vị chúa tể rừng xanh , làm chủ một giang sơn rộng lớn . Bọn cáo , sói thấy tôi đều phải khiếp đảm cúi đầu . Để có được địa vị ấy tôi đã phải đánh bại rất nhiều đối thủ mạnh , nhưng ruốt cuộc thì tôi đã có thể có được thứ mình mong muốn . Nhưng mọi chuyện chỉ là dĩ vãng , một ngày nọ , tôi không may bị lũ người bắt đi và hôn mê , khi tôi tỉnh dậy thì đã thấy mình bị nhốt trong khung sắt . Lúc ấy tôi không thể tin vào mắt mình và cố gắng hồi tưởng lại nguyên nhân và lí do bị bắt , nhưng phá tan dòng hồi ức là một tiếng người ngay bên tai . Tôi quay qua và nhìn thấy lũ gấu , chúng cười một giọng điệu mỉa mai , nhưng còn đáng tuổi nhục hơn là lũ người với điệu bọ soi mói ngoài kia . Cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm , tôi gầm lên và lao tới nhưng chiếc chuồng quá cứng cáp , sự mù quáng trong hành động ấy của tôi chỉ tô nét thêm cho tràng cười của tất cả . Rồi giờ đây , tôi phải sống trong những ngày tháng tuổi nhục và buồn tủi , kí ức về chốn rừng già , rừng đại ngàn , …. mọi thứ giờ đây thật xa vời , những ngày tháng rong chơi trên thảo nguyên , phút giây tự do bên những góc cây cổ thụ , tất cả không còn nữa . Mà chỉ là chiếc lồg sắt , bữa cơm ba bữa , và những tràng cười khinh bỉ . Mọi người nghĩ tôi thật sung sướng ?? Tôi là một chúa tể rừng rậm , mà lại đi làm món đồ chơi cho lũ người kia và đổi lại bằng những thứ thức ăn sao ? Nó thật nhàm chán , tự do kiếm ăn dù có bị đói , những thứ ấy không giam giữ và làm ngột ngạt tôi ! Tôi oán hận con người , những giờ phút huy hoàng của tôi trong nơi rừng thẳm , bạn bè và những người đồng hành với tôi , …. tôi nhớ tất cả ! Trong vườn bách thú thật ngột ngạt , tôi không muốn tiếp tục cuộc sống ở một nơi bị giam cầm như thế này ! Tôi mong một ngày nào đó , tôi lạ bước lên đỉnh vinh quang , được tự do , được sống một cuộc đời của một vị chúa tể !

                                                                CHÚC BẠN HỌC TỐT !! 

                                                                          XIN HAY NHẤT , 5 SAO , CẢM ƠN

                                                                                 @chicong283k :))

    Trả lời

Viết một bình luận