em hãy hóa thân vào nhân vật tấm kể lại quá trình đấu tranh giữa tấm và mẹ con cám khi tấm trở thành hoàng hậu qua đó trình bày suy nghĩ của em về cá

By Valerie

em hãy hóa thân vào nhân vật tấm kể lại quá trình đấu tranh giữa tấm và mẹ con cám khi tấm trở thành hoàng hậu qua đó trình bày suy nghĩ của em về cái thiện cái ác trong xã hội ngày nay

0 bình luận về “em hãy hóa thân vào nhân vật tấm kể lại quá trình đấu tranh giữa tấm và mẹ con cám khi tấm trở thành hoàng hậu qua đó trình bày suy nghĩ của em về cá”

  1. Tôi là Tấm, mới được phong làm hoàng hậu. Sau khi trở thành hoàng hậu, tôi được hoàng thượng vô cùng yêu thương, sủng ái. Đến ngày giỗ cha, tôi trở về nhà cúng cha thì bị mẹ con Cám dụ trèo lên cây cau rồi họ chặt gốc làm ta rơi xuống sông mà chết. Cám lên thay ta làm hoàng hậu. Không cam chịu số phận, tôi đã hóa thành chim vàng anh để vừa được ngày ngày hót vui bên chồng. Mẹ con Cám lại một lần nữa độc ác giết chết chim vàng anh, tôi lại hóa thành cây xoan đào để tỏa bóng mát cho hoàng thượng, mẹ con Cám độc ác cảm nhận được gì đó nê đem chặt cây làm khung cửi. Tôi lại  hóa thành con ác trên khung cửi để chiến lại với mẹ con Cám. Mẹ con chúng đuổi cùng giết tận, đem đốt khung cửi. Lần này tôi không hóa thân thành những thứu bên cạnh vua và trong hoàng cung nữa mà tôi hóa thành quả thị, ngày ngày bước ra quét dọn, nấu cơm cho bà, mong một ngày được đoàn tụ cùng chồng.  Cuối cùng trời không phụ lòng người chồng tôi đã nhận ra tôi qua cánh trầu têm cánh phượng rồi đón tôi về cung. Khi trở về, mẹ Cám vô cùng bàng hoàng và sợ hãi.Cha Bụt nói xong rồi biến mất. Và cũng từ hôm đó mà tôi được sống giữa nguồn nước ngọt mát, được thỏa thuê tung tăng bơi lội, được ăn những hạt cơm trắng ngần. Tấm thân quen với tôi từ lúc nào mà không hay. Tôi chờ Tấm đâu phải chỉ vì bát cơm mà Tấm mang đến, đó còn là vì tôi cảm nhận được có một tình cảm rất chân thành đang dần nảy sinh giữa chúng tôi. Phải chăng có một sợi dây liên kết vô hình nào đó đã gắn kết tôi và Tấm lại với nhau, giữa hai con người cùng chung một số phận.

                                           

                                              Xin câu trả lời hay nhất 

                                                     CHÚC HỌC TỐT!!

    Trả lời
  2. Vậy là mọi chuyện đã qua. Từ một cô Tấm nghèo khổ, thiếu thốn, trải qua bao nhiêu gập ghềnh sóng gió, nay tôi cũng đã được thỏa lòng với ngôi vị Hoàng Hậu bên cạnh nhà vua đầy uy quyền, lộng lẫy.

    Mẹ tôi mất sớm, cha lấy dì ghẻ về. Những tưởng dì sẽ thay mẹ yêu thương chăm sóc cho tôi nhưng ngược lại, bà ấy dành cho tôi tất cả những gì ác độc nhất. Ngày qua ngày, tôi sống trong buồn tủi, khổ sở. Bà chỉ quan tâm, yêu thương một mình Cám thôi. Thân phận làm chị nên cái gì tôi cũng nhường cho em. Thế nhưng, em cũng đâu có yêu thương gì tôi. Ngày dì sai hai chị em ra đồng bắt cá, Cám mải chơi đã lừa tôi lấy hết cá của tôi. Lúc ấy, tôi rất buồn.

    Trong lòng nhớ mẹ vô cùng, chỉ mong sao mẹ vẫn còn sống, vẫn có thể dỗ dành mỗi khi tôi khóc. Tôi biết điều đó là không thể vì mẹ đã ra đi vĩnh viễn rồi. Nhưng đúng lúc tuyệt vọng nhất, Bụt đã hiện ra giúp đỡ tôi. Người bảo tôi xem còn lại gì trong giỏ không. Quả thật, còn lại một con cái bống. Bụt lại bảo hãy đem về nuôi, ngày ngày mang cơm cho bống ăn, gọi bống bằng những câu hát

    “Bống bống bang bang

    Lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta

    Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người”

    Tôi làm theo lời Bụt dạy. Nhưng rồi vào một ngày đẹp trời. Tôi hát đi hát lại mấy lần mà không thấy Bống lên ăn như mọi khi. Thiết nghĩ có điều chẳng lành đã xảy ra. Quả đúng như vậy, một cục máu nổi lên từ dưới giếng. Tôi giật mình phát hiện ra Bống đã chết. Hóa ra, mẹ con Cám đã ở nhà ngấm ngầm theo dõi tôi, nhân lúc tôi đi vắng bắt Bống lên làm thịt. Quá buồn tủi, tôi chỉ biết khóc thôi. Bụt lại hiện lên bảo tôi hãy lấy xương bống chôn vào bốn chân giường. Tôi không biết chôn để làm gì nhưng cứ làm theo lời bụt bảo. Vì tôi tin rằng những điều Bụt dặn chắc chắn có ý nghĩa quan trọng.

    Xem thêm:  Soạn bài Hoạt Động Giao Tiếp Bằng Ngôn Ngữ lớp 10

    Một năm nọ, nhà vua mở tiệc kén vợ. Tôi vui lắm. Dù biết thân phận mình nghèo hèn đói rách, sao có thể xứng với bữa tiệc này. Nhưng nhà vua đã có lệnh tất cả con gái trong vùng đều phải đến. Nhưng lại một lần nữa, mẹ con nhà Cám chèn ép tôi. Quần áo đẹp dì lấy cho Cám mặc hết. Đã vậy còn bắt tôi ở nhặt hết cả thúng gạo và thóc rồi mới được đi. Phận làm con, làm sao tôi có thể chống cự lại được. Trong lúc buồn tủi, Bụt lại hiện lên. Ngài như một vị cứu tinh của đời tôi vậy. Bụt gọi đàn chim sẻ đến giúp đỡ.

    Chỉ trong nháy mắt, chúng đã nhặt hết cả thúng thóc. Nhưng tôi không có quần áo đi dự tiệc, Bụt lại bảo hãy đào bốn lọ xương bống ở chân giường lên. Lạ thay, tất cả những thứ trong đó là quần áo lụa là, đẹp lỗng lẫy, có cả ngựa nữa. Tôi sung sướng tắm rửa thay quần áo rồi cưỡi ngựa đi. Nhưng khi phóng qua một cây cầu đá, chẳng may tôi đánh rơi mất một chiếc hài. Khi đoàn xa giá chở vua đi qua cầu, thật kỳ lạ, con ngựa bỗng dừng lại nhất định không chịu đi. Có lẽ, nhà vua linh tính được điều gì nên đã sai quân lính nhảy xuống mò.

    Lính mò lên được một chiếc hài xinh xắn. Vua ngắm nghía chiếc hài hồi lâu rồi hạ lệnh cho rao mời tất cả đám đàn bà con gái xem hội ướm thử, hễ ai đi vừa chiếc giầy thì vua sẽ lấy làm vợ. Con gái cả vùng ai ai cũng nô nức lần lượt đến thử nhưng chẳng ai đi vừa. Mẹ con Cám cũng thử nhưng không vừa. Tôi không dám trực tiếp nhận chiếc hài đó của mình vì không có bằng chứng gì. Tôi cũng đến thử như bao người khác. Tôi biết mẹ con Cám sẽ dè bỉu, chê bai tôi. Nhưng dù sao đó cũng là lệnh của nhà vua. Và tất nhiên tôi đi vừa chiếc hài vì nó là của tôi. Lập tức, tôi được nhà vua rước về cung làm Hoàng Hậu.

    Cuộc đời tôi thay đổi từ đây. Trong cung, không thiếu một thứ gì nhưng hình ảnh khổ cực của người cha tôi vẫn chưa bao giờ quên. Ngày giỗ cha, tôi xin phép nhà vua cho về nhà một hôm. Tôi vâng lời dì trèo lên cây cau để xé cau xuống làm lễ cúng cha. Nhưng nào ngờ, mẹ con Cám ở dưới bảo nhau chặt gốc cau khiến tôi ngã lộn xuống ao. Tôi chết nhưng những gì diễn ra sau đó, Bụt đã dùng phép nhiệm màu hóa tôi thành chim Vàng Anh nên tôi biết hết mọi chuyện. Mẹ con Cám vội vàng lấy quần áo của tôi cho Cám mặc để vào cung thay tôi làm Hoàng Hậu.

    Tôi biết nhà vua ngày đêm thương nhớ mình nhưng tôi không thể làm gì khác được. Nhìn Cám giặt quần áo cho vua, tôi chỉ có thể cất tiếng hót “Phơi áo chồng tao, phơi lao phơi sào, chớ phơi bờ rào, rách áo chồng tao”. Tôi bay đến bên cửa sổ. Nhìn nhà vua ngày đêm nhung nhớ mình, tôi cũng xót thương lắm. Dường như, ngài cũng cảm nhận được nên khi nhìn thấy tôi, ngài bảo “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui vào tay áo”. Tôi sung sướng bay ngay vào tay áo vua. Từ đó, hai vợ chồng ngày nào cũng quấn quýt bên nhau. Nhà vua còn sai quân lính làm riêng cho tôi một chiếc lồng chim nhỏ nhắn bằng vàng. Tôi ở bên cạnh vua, hót cho vua nghe. Vui rất vui. Nhưng ngược lại, Cám thấy vậy thì tức giận về mách với mẹ. Hai mẹ con lại bàn nhau hãm hại giết tôi một lần nữa.

    Biến thành chim thì bị giết, Bụt lại cho tôi hóa thành hai cây xoan đào, mọc ở đúng chỗ Cám vứt lông chim. Ngày ngày nhà vua mắc võng nằm dưới gốc cây hóng gió, thư giãn. Tôi chỉ biết xòe những tán lá của mình xuống che mát cho vua. Chỉ mong vua có thể hiểu được tấm lòng của tôi. Nhưng làm sao vua có thể hiểu được cây chứ. Vua thấy cây mát thì ngày ngày ra nằm. Cám lại tức giận sai người chặt cây làm khung cửi. Lần này, trực tiếp Cám ngồi dệt nên tôi không có cơ hội gần vua nữa. Trong lúc dệt vải, tôi lên tiếng dạo cám:

    “Cót ca cót két

    Lấy tranh chồng chị

    Chị khoét mắt ra”

    Cám sợ quá, lại về nhà mách mẹ. Dì bảo đốt quách khung cửi rồi đổ tro ra thật xa cho yên tâm. Họ tưởng làm vậy là tôi đã biến mất vĩnh viễn. Nhưng ở đời, mọi chuyện đâu có dễ dàng vậy. Bụt lại cho tôi được làm cây thị. Mà trên cây chỉ ra duy nhất một trái. Ngày nọ, một bà cụ đi qua thấy thị thơm, tôi hiểu ý bà nên rơi vào bị bà, theo bà về nhà. Thấy bà hiền lành, tốt bụng nên ngày ngày tôi chui từ quả thị ra nấu nướng, dọn dẹp đỡ cho bà. Bà thấy điều lạ sinh nghi. Một hôm, tôi đang nấu nướng thì bà chợt quay trở về nhà và bắt gặp tôi. Bà chợt nhận ra sự thật và vội vàng xé vụn vỏ thị để tôi không chui vào đó nữa. Từ đó, hai bà cháu sống với nhau rất đầm ấm.

    Một ngày đẹp trời, nhà vua đi ngang qua ghé vào nhà chơi. Hiểu tính nhà vua, tôi liền têm mấy miếng trầu để bà cụ mang ra mời vua. Như một dấu hiệu, ngay lập tức vua nhận ra cách têm trầu đặc biệt này chỉ có vợ mình mới biết. Vua xin bà được gặp người têm trầu. Ngài hạnh phúc khi nhận ra tôi vẫn còn sống. Và rồi, tôi theo ngài về cung. Cuộc sống vui vẻ trở lại. Còn Cám thấy tôi quay trở về thì sợ hãi bỏ đi.

    Giờ đây, mọi chuyện đã qua. Mẹ con Cám cũng đã phải trở về cuộc sống của mình. Có lẽ họ cũng đã biết ân hận, biết nhận ra lỗi lầm của mình. Tôi cũng chỉ mong sao họ không còn làm điều gian ác nữa. Còn tôi cũng sẽ cố gắng làm tròn bổn phận của một vị Hoàng Hậu nhân từ, tốt bụng, đem hạnh phúc đến cho muôn dân.

    Trả lời

Viết một bình luận