Em hãy kể câu chuyện hoặc viết. Bài văn ngắn khoảng 500 chữ nói về một điều mới mẻ mà năm học mới đã đem lại cho em

Em hãy kể câu chuyện hoặc viết. Bài văn ngắn khoảng 500 chữ nói về một điều mới mẻ mà năm học mới đã đem lại cho em

0 bình luận về “Em hãy kể câu chuyện hoặc viết. Bài văn ngắn khoảng 500 chữ nói về một điều mới mẻ mà năm học mới đã đem lại cho em”

  1. Em hiện đang là một học sinh lớp 6. Thời điểm chuyển cấp từ cấp một sang cấp hai vừa qua là một quãng thời gian đáng nhớ đối với em, khi trong dịch bệnh vô cùng nguy cấp, học sinh như chúng em vẫn nhận được sự quan tâm của thầy cô và ngành giáo dục để có thể không bị gián đoạn việc học của chính mình. Và trong suốt quãng thời gian làm quen một ngôi trường mới, một môi trường mới và một sự chuyển giao như vậy, bản thân em cũng cảm thấy có nhiều sự bỡ ngỡ, hồi hộp xen lẫn thích thú. Một trong những bài học mà em đã nhận ra được trong quãng thời gian quý báu vừa qua đó là bài học về lòng đoàn kết và tương trợ giữa toàn thể các bạn học sinh với nhau.

    Vì lên lớp 6, chúng em đã trưởng thành và lớn hơn hồi còn là học sinh cấp một, thầy cô đã để cho chúng em sự tự do trong một số hoạt động tập thể chung của trường lớp. Đối với những học sinh mới như em mà nói, đây thực sự là một quãng thời gian rất khó khăn, vì xung quanh mình toàn là những bạn bè lạ lẫm, không biết nói chuyện thế nào. Chúng em khó bắt chuyện với nhau, nên việc lao động chung cũng là một vấn đề nan giải. Vì thế, dưới sự khuyến khích tham gia các hoạt động các tập thể từ phía thầy cô giáo, chúng em bắt đầu buộc phải giao lưu, làm quen và trò chuyện với nhau. Từ chỗ cảm thấy lạ lẫm, gượng gạo, em bắt đầu làm quen được với rất nhiều bạn mới. Em nhận ra trò chuyện được với mọi người là một điều vô cùng thú vị. Sau đó, chúng em không còn sự gượng gạo, xấu hổ nữa, chúng em đã chủ động chơi với nhau, trở thành những người bạn thân thiết trong việc học tập. Nhờ có các hoạt động ấy, các thành viên trong lớp mới có thể xóa bỏ đi rào cản lạ lẫm, làm quen với nhau, tạo nên một tập thể đoàn kết và gắn bó như vậy. Nhờ vậy, mỗi ngày đi học em đều thấy rất vui vì được gặp bạn bè, được trò chuyện, cùng nhau học tập và vui chơi.

    Tóm lại, bài học mà em nhận ra được trong suốt thời điểm bắt đầu năm học mới đó là câu chuyện về tinh thần đoàn kết, làm quen với nhau. Xung quanh ta vẫn luôn có những con người đáng yêu, muốn làm bạn với chúng ta. Điều quan trọng là chúng ta cần bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình, xóa bỏ đi định kiến và kết bạn với họ, để giúp cuộc sống chúng ta trở nên vui vẻ hơn.

    Bình luận
  2. Trong cuộc đời, chắc hẳn ai cũng đã gặp may không nhiều cũng ít, tôi cũng không ngoại lệ. Trong đó, có một lần mà tôi sẽ không thể nào quên. Đó là một lần tôi còn học lớp ba.

    Lúc ấy, tôi chỉ là cậu bé tám chín tuổi nên vẫn còn ngây thơ, dại dột. Tôi vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó là ngày thứ sáu, ngày mười ba. Không mê tín nhưng nghe mọi người nói thì đó là ngày xui nhưng lại là ngày may mắn của tôi. Hôm đó, mẹ cho tôi năm chục ngàn để mua sách. Khác mọi lần, lần này tôi chỉ đi có một mình. Vừa bước xuống khỏi thang cuốn, thay vì đi thẳng vào nhà sách tôi bỗng choáng ngợp với thiên đường trò chơi ở bên cạnh. Như một đứa con nít tuổi tôi, trò chơi là thứ hấp dẫn nhất trên đời. Không chần chừ, tôi cứ thẳng tiến đến khu trò chơi.

    Một thời gian trôi qua, trời cũng đã tối. Tôi nhận ra là mình vẫn chưa mua sách nên tạm biệt khu trò chơi chạy vội sang nhà sách. A! Cuốn sách cần tìm đây rồi. Tôi háo hức chạy đến cô thu ngân. Chạy vọt lên bác nọ đã chờ xếp hàng tự nãy giờ. Sau khi quét mã vạch, cô thu ngân đọc số tiền. Cả người tôi sững sờ. Lúc đó, tôi nghĩ:’Không! Không phải! Mình chỉ tưởng tượng thôi!”. Lại gần hơn một tí, tôi hỏi lại:”Giá tiền bao nhiêu ạ?”.

    Cô thu ngân nói lại giá tiền.

    Giá như lúc nãy tôi không phí tiền vào những trò vô bổ ấy thì có hay hơn không. Nhưng hối hận cũng đã muộn, rõ ràng là tôi không thể trả tiền mua sách. Chẳng lẽ, mất cả buổi chiều lại về nhà nói với mẹ là tôi không đủ tiền mua sách? Chứng kiến cảnh tượng đó, người đàn ông lúc nãy thò tay vào túi rút ra tờ 50.000 đồng thả nhẹ xuống đất. Sau đó, bác cúi xuống, nhặt tờ tiền lên, vỗ nhẹ vai tôi và nói: “Cháu ơi, cháu làm rơi tiền!”

    Lúc đó, tôi cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Thật tình là tôi không ngửa tay xin bố thí,nhưng rõ ràng tôi rất tôn trọng sự giúp đỡ trong tình huống trớ trêu này. Tôi chẳng biết làm gì ngoài việc cảm ơn bác. Tôi thật sự xúc động vì qua cách ăn mặc giản dị của bác, tôi đoán bác không phải là một người giàu có. Quả thật số tiền đó rất cần với tôi vào lúc này.Tôi cầm trân trọng tờ tiền đưa cho cô thu ngân. Cô tính tiền rồi cho sách và hóa đơn vào túi đưa cho tôi. Ra cổng tôi nghĩ rằng nên trả lại tiền thừa cho bác ấy nhưng khi quay lại thì bác ấy đã đi đâu mất. Không phải tiền mình nên tôi đã bỏ số tiền đó vào thùng từ thiện cạnh cửa ra vào.

    Sau đó, tôi ra về. Trên đường không thể nào thôi nghĩ về câu chuyện lúc nãy. Vì có cái đầu ham nghĩ nên nhiều câu hỏi xuất hiện trong tôi. Nếu không có số tiền giúp đỡ của bác ấy thì lúc bấy giờ tôi có thể yên tâm rảo bước về nhà không? Kinh tế gia đình bác ấy có khá không?

    Dù đã ba năm trôi qua, tôi đã là cậu học trò cấp II nhưng vẫn không thể nào quên được hôm đó. Một kỷ niệm không thể nào quên.

    Bình luận

Viết một bình luận