em hãy tưởng tượng mình là một loài động vật rất vật quen thuộc với con người và hãy miêu tả lại chính bản thân mình (tả mình là con vật chứ không phả

By Jade

em hãy tưởng tượng mình là một loài động vật rất vật quen thuộc với con người và hãy miêu tả lại chính bản thân mình
(tả mình là con vật chứ không phải tả con vật nha )

0 bình luận về “em hãy tưởng tượng mình là một loài động vật rất vật quen thuộc với con người và hãy miêu tả lại chính bản thân mình (tả mình là con vật chứ không phả”

  1. Bạn có biết tôi là ai không?Tôi là một con chó đã bị chính người chủ bỏ rơi, nhưng vào lúc tuyệt vọng một cô bé đã nhận nuôi tôi và nuôi tôi khôn lớn đến tận bây giờ.

       Tôi được cô bé đặt tên là misha, có phải cái tên cũng rất đáng yêu đúng không?Tôi cũng thấy như thế.Tôi có một bộ lông màu đen xám , mượt và mịn như nhung.Tôi có một cái đầu nhỏ, kích cỡ bằng và tròn như một quả bóng.Hai bên là đôi tai nhỏ hình dáng như một chiếc lá,tai tôi rất thính nên dường như không có tiếng động nào có thể qua được đôi tai của tôi.Đôi mắt màu nâu long lanh, tròn như hai hòn bi ve.Bên dưới là chiếc mũi nhỏ nhắn lúc nào cũng ươn ướt có màu đen bóng.Tôi có một chiếc miệng nhỏ , hai bên là ria mép của tôi.Phía sau là chiếc đuôi của tôi lúc nào cũng ngoe ngoẩy vui mừng, chạy ào tới mỗi khi thấy cô bé đi học về.Toàn thân tôi ngoài màu đen xám ra thì phía dưới bụng lại có một màu trắng bệch.Tôi có bốn chiếc chân thon và ngắn, rất nhanh nhẹn.Tôi sẽ sủa nếu người lạ vào nhà và trở nên hung dữ hơn.Dưới đôi chân thon của tôi là một lớp đệm màu hồng nhạt, chính những lớp đệm ấy đã giúp tôi đi lại một cách nhẹ nhàng.Ngày nào cô bé cũng cho tôi ăn điều đặn mỗi ngày, ngay cả lúc mệt cũng không quên cho tôi ăn.Thế nên lúc nào tôi cũng yêu quý cô bé, quấn quýt lấy cô bé bất cứ ngày hay đêm. Mọi người xung quanh ai cũng yêu quý tôi, ai cũng khen tôi là một chú chó ngoan biết vâng lời và trung thành với chủ.Tôi thích nhất là khi được nằm vào lòng cô bé, được cô bé vuốt ve bộ lông của mình.    

           Tôi rất biết ơn cô bé vì đã nuôi lớn, chăm sóc tôi từng ngày.Tôi hứa, tôi sẽ trở thành một chú chó trung thành, ngoan ngoãn để có thể đền ơn của cô bé.

    Trả lời
  2. Một hôm, tôi đang mải chạy chơi đùa nghịch trong nhà thì: “tạch”. Một tiếng gì đó kêu lên rồi thì mẹ bước lên và nói: “Hai chị em con đang làm gì thế này?”. Một cái bình pha lê đã rơi vỡ. Đó là một kỉ vật rất quan trọng trọng đối với bố mẹ tôi, tôi sợ vì chính tôi đã làm vỡ chiếc bình pha lê quý giá đó. Thừa lúc có em gái tôi ở đó tôi liền nói: “Con không biết đâu, em làm đấy mẹ ạ.” Rồi mẹ quay sang và mắng em tôi một trận. Tôi thở dài một tiếng vì đã thoát được tội. Buổi tối, lúc tôi đang ngủ say, thì đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói kì lạ bên tai:

    – Này cô bé, cô bé không phải là một đứa con ngoan cũng không phải 1 người chị tốt. Ta sẽ phạt cô trở thành một con mèo cho đến khi cô bé biết lỗi của mình. Sau đó tôi cảm thấy người tôi nhỏ dần .Tôi sờ khắp người, một cái đuôi đã mọc ra, tai vểnh lên, mũi tẹt xuống và quanh mép lại còn lởm chởm vài sợi râu. Tôi hoảng hốt chạy lại trước gương . Tôi thử kêu lên một tiếng nhưng nó lại thoát ra tiếng meo…meo. Mẹ bước lên phòng tôi rồi nói :”Con mèo này đâu ra đây Phương Ngọc đâu rồi?” Mẹ đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi vừa hét vừa khóc nức nở vì đau nhói. Vừa lạnh, vừa đói, tôi đi đến một bụi cây ở góc phố. Sáng sớm, trời đầy sương và gió, lạnh lẽo. Tôi thấy mẹ mở cửa, tôi liền chạy lại gọi “Mẹ ơi!”. Nhưng tôi chỉ còn nghe tiếng “meo …vô nghĩa. Mẹ lại xua đuổi tôi như tối hôm qua. Trên đường, xe cộ đi lại tấp nập, nào là các em nhỏ nắm tay nhau đến trường, tôi liền thấy Hoàng và Linh đang dắt xe đạp trên con đường quen thuộc mà tôi vẫn thường đến trường. Tôi lại gần lấy chân cào cào vào chân hai cô bạn và nói: “Các cậu ăn sáng chưa?”. Câu hỏi mà tôi vẫn hỏi thường ngày nhưng thay vì trả lời câu hỏi đó thì hai bạn ấy lại tỏ vẻ bực mình và xua đuổi tôi. Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã là một con mèo xấu xí. Đến tối thứ ba, vừa lạnh vừa đói lại vừa đau, tôi bật khóc lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con hiểu ra rồi, con hiểu ra lỗi lầm của con rồi mẹ ơi, con nhớ ba mẹ quá! Hu … hu… hu!”. Bỗng nhiên tiếng nói hôm trước lại vang lên: “cháu đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi thì từ nay hãy cố gắng chăm ngoan, vâng lời cha mẹ và trở thành một người con ngoan, một người chị tốt nhé!”. Và rồi rùng mình một cái, tôi lại được biến thành người như cũ. Tất cả giống như một giấc mơ vậy!

    Qua mấy ngày đêm tôi lang thang ngoài đường, thấm thía sự khổ cực khi không được bố mẹ chăm sóc, không được bạn bè yêu mến, tôi đã hiểu ra rằng phải biết nhận lỗi khi làm sai việc gì đó. Cũng từ đó, tôi luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để trở thành tấm gương tốt cho em gái và làm cha mẹ vui lòng.

    Trả lời

Viết một bình luận