Giúp em vơi Viết bài văn kể về kỉ niệm bố hoặc mẹ có sử dụng yếu tố đối thoại, độc thoại nội tâm

By Cora

Giúp em vơi Viết bài văn kể về kỉ niệm bố hoặc mẹ có sử dụng yếu tố đối thoại, độc thoại nội tâm

0 bình luận về “Giúp em vơi Viết bài văn kể về kỉ niệm bố hoặc mẹ có sử dụng yếu tố đối thoại, độc thoại nội tâm”

  1. Năm nay tôi vào lớp sáu, còn bé Nhi thì bước sang lớp bốn. Bố mẹ Nhi cũng đã về sống với nhau sau hơn một năm sống ly thân. Tôi và Nhi tuy chẳng phải họ hàng nhưng thân thiết lắm! Tất cả bắt đầu từ lần ấy…

    Năm ấy, tôi học lớp bốn còn bé Nhi học lớp hai. Tội nghiệp bé Nhi! Bố nó ham mê cờ bạc, rượu chè đi suốt từ sáng đến tối mới về lại còn hay đánh vợ chửi con. Mẹ nó không chịu được, quyết định đưa nó về bà ngoại. Nhà bà ngoại nó ở cuối xóm, cạnh nhà tôi. Thế là anh em quen nhau từ đó.

    Một buổi chiều hè, tôi rủ bé đi chơi vì biết bé rất buồn. Tôi hỏi:

    – Bây giờ em thích cái gì để anh làm cho?

    Bé Nhi nói:

    – Anh biết không! Ngày xưa em mơ ước nhà em như một con thuyền lớn. Bố là cột buồm vững chãi còn mẹ là khoang thuyền che chở nắng mưa. Con thuyền nhà em sẽ chở những ước mơ của em đến đích. Vậy mà bây giờ nó chẳng bao giờ có thể thực hiện được.

    – Đừng buồn em ạ! Hãy cố gắng lên! Nào, đi! Đi với anh!

    Tôi dắt bé Nhi đi hái những lá tre nghe thật to để gấp thuyền lá thả trôi sông. Tôi cọng lá to nhất gặp một con thuyền thật đẹp tặng bé Nhi. Nhưng Nhi không giữ được, bé thả ngay xuống nước. Kỳ lạ là con thuyền lại không trôi. Nó mắc cạn vào ngay đám rong đang bò lổm ngổm ở giữa dòng. Bé Nhi nói:

    – Đấy! Gia đình em bây giờ cũng như con thuyền đó, chẳng thể nào nó đi được, chỉ có thể chìm thôi!

    Tôi nghe vậy thấy vừa tiếc, lại vừa thương Nhi, bèn cứ mang cả quần áo lội xuống sông vượt chiếc thuyền lên. Nước đến bụng rồi đến cổ. Bỗng “sụt” chân tôi trượt phải một hố bùn giữa sông ngay lúc tôi vừa với được chiếc thuyền. Tôi cố gắng chới với trong khi một tay vẫn dâng chiếc thuyền lên khỏi mặt nước. Mấy phút sau, tôi bò lên được tới bờ khi bụng đã uống no nước nhưng rất may không sao, còn lấy được con thuyền nguyên vẹn cho bé Nhi. Nhìn thấy tôi, con bé mặt tái mét và sợ hãi. Tôi khẽ an ủi:

    – Em hãy giữ nó làm kỷ niệm và tin rằng có ngày nó sẽ được bơi thỏa thích trên sông.

    Hôm đó, vì sợ mẹ mắng, tôi và bé Nhi ngồi ở bờ sông cho đến khô quần áo mới dám về. Đêm, tôi bị sốt cao nhưng vẫn giấu chuyện ban chiều không nói. Mẹ thì cứ tưởng tôi dãi nắng nên bị sốt. Cũng may sáng hôm sau, tôi đã đỡ nhiều. Ngay hôm bố mẹ nó hòa giải và về sống với nhau, nó rủ tôi đem chiếc thuyền ra sông thả.

    Nhưng chiếc thuyền đã không không còn thả được. Thế là anh em tôi mải miết gấp những chiếc thuyền tre khác. Những chiếc thuyền gấp buổi chiều hôm ấy, chiếc nào cũng trôi về tận cuối dòng sông.

    Điều bí mật giữa tôi và bé Nhi còn đến tận bây giờ. Đó cũng là kỷ niệm sâu sắc nhất tuổi thơ tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi với Nhi vẫn còn là những người bạn thân thiết cùng chia sẻ mọi buồn vui với nhau. 

    Trả lời

Viết một bình luận