Hãy viết một bài văn tưởng tượng 20 năm sau em về thăm lại trường cũ thì ngôi trường ấy sẽ thay đổi như thế nào?

By Natalia

Hãy viết một bài văn tưởng tượng 20 năm sau em về thăm lại trường cũ thì ngôi trường ấy sẽ thay đổi như thế nào?

0 bình luận về “Hãy viết một bài văn tưởng tượng 20 năm sau em về thăm lại trường cũ thì ngôi trường ấy sẽ thay đổi như thế nào?”

  1. Huế, ngày 20 tháng 7 năm 2032

    Ngân thân mến!

    Cũng đã gần một năm nay tụi mình không liên lạc gì với nhau nhỉ! Kể từ cái ngày mình vào Hà Nội thăm Ngân năm ngoái. Ngân và bé Thủy vẫn khỏe chứ? Dạo này công việc có thuận lợi không? Thủy học vẫn giỏi như dạo trước ha! Còn mình thì vẫn khỏe thường.

    Chắc Ngân đang thắc mắc là tại sao mình lại ở Huế để viết bức thư này đúng không? Thật trùng hợp và bất ngờ Ngân ạ! Sau mấy năm học Đại học và làm việc ở nơi đất khách quê người, mình trở lại làm việc tại Bệnh viện Trung ương Huế – tại quê hương thân yêu.

    Quê mình nay đẹp lắm Ngân à! Mình ngồi trên xe buýt về thăm lại ngôi trường cấp II xưa kia chúng ta đã từng học. Những chuyến xe buýt chạy thường xuyên hơn, con đường nhựa trải rộng lắm! Trường hiện ra lấp ló dưới những bóng cây um tùm. Dòng chữ ” Trường Trung học cơ sở Đặng Tất” được in đậm hiện ra trước mắt mình làm mình thật bất ngờ.

    Bước xuống xe, mình có cảm giác vừa lạ lẫm, vừa thân quen. Trường không chỉ được đổi tên mà cơ sở vật chất cũng đã được cải thiện rõ rệt, duy chỉ có những bóng bàng, bóng phượng xum xuê râm mát là vẫn như ngày nào…

    Ngân còn nhớ không? Dãy phòng học dành cho khối 8-9 ngày xưa vào mùa mưa bao giờ phòng cũng bị “giột”, nước mưa chảy xuống ướt đẫm cả bàn ghế, thế nhưng cô thầy giảng bài thì vẫn hăng say còn bọn nhóc chúng mình thì chổng tai nghe chăm chú lắm! Thế mà giờ đây, dãy phòng đã được thay đổi. Từ những phòng học “liêu xiêu lụp xụp đó” đã biến thành dãy lầu 3 tầng với trang thiết bị hiện đại: nào là đèn điện chiếu sáng đến từng góc phòng, điều hòa, rồi thì máy chiếu, bảng tính thông minh,… Mà ngày xưa, tụi mình chả thích học máy chiếu quá còn gì!

    Dãy lầu 2 tầng ODA dành cho giáo viên nay đã thành 5 tầng. Thư viện cũng được mở rộng gấp mấy lần lúc trước với đủ các đầu sách, lại còn mở cửa 24/24 nữa cơ!

    Men theo sân trường im ắng rợp bóng cây xanh, vì đang mùa nghỉ hè nên chẳng có tiếng tụi trẻ con nô đùa, thỉnh thoảng chỉ vâng lên tiếng chim hát ca và tiếng ve rì rào trong vòm lá, mình vào phòng của thầy cô, căn phòng mới đẹp đẽ làm sao! Mình nhìn thấy các thầy cô cũ, tóc thầy cô đã bạc màu, giọng nói vẫn ấm áp như xưa nhưng chậm hơn.

    – Ly Na đó hả em? Em có nhận ra cô không?

    Tới lúc đó, mắt của mình đã cay cay, có cái gì đó chắn họng lại làm mình không trả lời được câu hỏi của cô. Vẻ đẹp trẻ trung, năng động của cô Thư ngày xưa được thay thế bằng vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm hơn. Cũng đã 20 năm trôi qua rồi mình mới lại được gặp cô, được nghe cô gọi ” em” như thế. Đã ở tuổi 35 nhưng đứng trước dáng hình gầy gò của cô, mình như quay trở lại làm cô nhóc 15 tuổi. Qua lời kể của cô, mình biết một vài thầy cô dạy mình trước kia đã nghỉ hưu và một vài người thì không còn nữa…

    Có lẽ là vì về thăm trường vào những ngày hè nắng oi ả, ánh nắng chói chang len lỏi qua từng vòm lá, luồn qua các khe cửa làm mình nhớ lại những kỉ niệm năm cuối cấp, mùa hè chia tay… Ôi! Cái tuổi thơ tươi đẹp lại ùa về trong tâm trí mình. Mình nhớ cái ngày cả lớp không kể nam nữ, chạy ra giữa sân trường nắng gắt để đá bóng bị thầy hiệu trưởng mắng cho một trận, thế mà đứa nào đứa nấy vẫn tươi cười khi vào lớp; mình nhớ cái buổi liên hoan chia tay, con gái tất bật nấu nướng, con trai thì bận rộn với bàn ghế, chén bát, lúc đó vui vẻ cười nói mà sao lúc sau đứa con gái nào cũng ôm nhau mà nức nở, còn mấy chàng trai lớp mình mắt cũng rơm rớm…

    Viết đến đây mà sao mình thấy nhớ mấy “tiểu thư” và ” siêu quậy lớp 9/1 ngày xưa quá Ngân à! Giờ thì mỗi đứa một ngã rồi còn gì! Đấy! Nước mắt mình lại chảy này, đúng là mình vẫn ” mít ướt” như ngày xưa thôi!

    Trong thư mình có gửi kèm ảnh mình chụp ở trường với thầy cô cũ và những dòng nhắn nhủ của cô thầy tới Ngân đó! Thư chưa dài nhưng có lẽ mình xin dừng bút tại đây. À ! Ngân khi nào có dịp về thăm trường cũ nhé! Đưa theo cả bé Thủy nữa nha! Mình là mình nhớ con bé lắm đó! Lúc đó, nếu bé Thủy nhà Ngân có hỏi ” đây là đâu hả mẹ?” thì hãy trả lời rằng ” Đây là nơi đã chắp cánh ước mơ, hoài bão của mẹ, là nơi đã khiến mẹ theo sự nghiệp ” gõ đầu trẻ” – một nghề nghiệp đáng quý” …

    Trả lời
  2. Vào một ngày đẹp trời , tôi đang sắp xếp công việc để về thăm ngôi trường cũ , ngôi trường mà tôi đã từng học và để lại cho tôi nhiều kỉ niệm đẹp đó là trường trung học cơ sở Bến Thủy .

    Hôm nay tôi cho nhân viên nghỉ sớm để tôi có thời gian để cho tôi cos thời gian về thăm lại mái trường thân yêu cũ của mình . Khi tôi bước vào cổng trường , tôi thấy trường đã thay đổi rất nhiều so với quá khứ khi tôi đang học ở ngôi trường thân yêu này . Cổng trường của trường không cong màu xanh như trước đây nữa , cổng đã được sơn lại bằng màu vàng , cả những toàn nhà mà chúng tôi đã học cũng đã đập để xây lại cho khang trang hơn. Các lớp học cũng được trang bị hiện đại hơn so với trước đây . Dãy nhà lâu nhất của trường nay cũng bị phá để xây lên dã to hơn , đẹp hơn và ngôi vị dãy học lâu nhất đã được chuyển .Đâng thăm quan trường bỗng tôi gặp cô Huyền , cô chủ nhiệm lớp 6 cũ của chúng tôi . Lúc đầu cô cũng không nhận ra tôi , nhưng sau đó cô đã nhớ ra tôi . Hai cô trò mừng rỡ ,tôi và cô liền lại ghế ngồi và cô có hỏi 

    – Bây giờ em vẫn khỏe chứ 

    Tôi trả lời 

    Em vẫn khỏe cô ạ , thế cô , công việc của cô vẫn ổn chứ

    Cô trả lời

    – À , công việc của cô thì vẫn ổn , thấng sau là cô đã về hưu rồi vì cô cũng đã già , khôngconfn dạy như các giáo viên khác nữa.

    Thế rồi hai cô trò cứ trò chuyện say sưa cho đến khi đã gần tôi , thì tôi đứng dậy chào cô và tôi ra về.

    Chuyến đi về thăm trường cũ này thật thú vị , nó gợi lên cho tôi nhiều hình ảnh cũ làm tôi nhớ mãi , không bao giờ quên được .

    Trả lời

Viết một bình luận