kể lại câu chuyện cô bé bán diêm và cái kết có hậu

By Ayla

kể lại câu chuyện cô bé bán diêm và cái kết có hậu

0 bình luận về “kể lại câu chuyện cô bé bán diêm và cái kết có hậu”

  1. Vào đêm giao thừa, trời rét khổ. Tuy không muốn đâu nhưng tôi vẫn phải ra đường mua đồ cho mẹ chuẩn bị vào đêm giao thừa. Cho dù tôi có mặc mấy lớp áo nhưng những cơn giólơn cũng khiến cho tôi phải co rúm lại. Lúc này nhà nào cũng sáng đèn lên và nồng nặc mùi thức ăn ngon. Lúc đó cũng gần mười rưỡi đường không một bóng người. Bỗng tôi thấy một cô bé ăn mặc rách rưới, đi chân đất, đầu trần tay cầm giỏ đựng đống diêm ngồi nép vào góc tường. Tôi đến và hỏi thì mới biết được cô bé cả ngày không bán được bao diêm nào nên không dám về nhà sợ bố mắng. Em chỉ mong có ai đi qua mua cho em một bao diêm hay bố thí cho em ít tiền để em có thể về nhà đón giao thừa. Tôi thấy thương quá liền bỏ hết số tiền có trong tay để mua cả giỏ diêm để cô ấy có thể về nhà đón giao thừa cùng gia đình.

    Trả lời
  2.     Đem giao thừa năm đó. có một cô bé suốt ngày đi bán từng hộp diêm để nuôi sống bản thân. Cô bé sống chung với cha dượng-một người cực kì tàn bạo không tiếc tay đánh đập cô bé khi cô bé không bán được hộp diêm nào. Bỗng một ngày nọ…

         Suốt ngày hôm ấy, cô bé chẳng bán được bao diêm nào, cũng chẳng có ai bố thí cho em một chút gì. Cô bé bụng đói lang thang trên đường. Bông tuyết bám đầy mái tóc em. Lạnh quá, em ngồi nép vào góc tường giữa hai ngôi nhà.

         Trời ngày càng lạnh, gió bấc thổi vun vút. Cô bé nghĩ bụng: Giá được một que diêm mà sưởi cho đỡ rét nhỉ? Cuối cùng, em đánh liều quẹt một que diêm. Diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, rồi trắng ra, rực hồng quanh que gỗ, sáng chói trong đêm. Em hơ đôi bàn tay trên ngọn lửa và cảm thấy thật khoan khoái. Em tưởng mình như đang ngồi trước lò sưởi, bèn duỗi chân ra sưởi. Nhưng em vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất. Que diêm trên tay em tàn hẳn. Em chợt nhớ ra là cha giao cho em đi bán diêm. Em lo đêm nay về thế nào cũng bị cha mắng.

         Trời lạnh quá, em đành quẹt que diêm thứ hai. Diêm cháy và sáng rực lên. Bức tường bên cạnh em như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Em nhìn thấu vào tận trong nhà và thấy một bàn ăn đã dọn sẵn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn đặt toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, lại có một con ngỗng quay chín vàng. Nhưng điều kì diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn cắm vào lưng, tiến về phía em. Nhưng bỗng que diêm vụt tắt: trước mặt chỉ còn những bức tường dày lạnh lẽo.

         Cô bé quẹt diêm thứ ba, bỗng em thấy hiện lên một cây thông Nô-en rất cao lớn và trang trí thật lộng lẫy. Trên các cành lá xanh tươi của cây thông lấp lánh hàng ngàn ngọn nến sáng rực, cô bé với tay về phía cây thông nhưng que diêm tắt. Tất cả các ngọn nến bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao trên trời.

         Cô bé quẹt diêm thứ tư. Một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh em và em nhìn thấy rõ bà đang mỉm cười với em. Em reo lên:

    – Bà ơi! Bà cho cháu đi với! Cháu biết que diêm tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en ban nãy, nhưng xin bà đung bỏ cháu nơi này.

         Thế là, để níu bà lại, cô bé đã quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Diêm nối nhau thắp sáng như giữa ban ngày. Bỗng từ đâu xuất hiện một người phụ nữ tiến tới và nắm tay em, nói:

    -Con làm gì ở đây thế, cùng về nhà với mẹ nào.

         Vậy là cô bé đi theo người phụ nữ cùng với sự bỡ ngỡ.

     

    Trả lời

Viết một bình luận