Kể về người thầy cô em yêu quý .ko chép mạng nha mn

By Athena

Kể về người thầy cô em yêu quý .ko chép mạng nha mn

0 bình luận về “Kể về người thầy cô em yêu quý .ko chép mạng nha mn”

  1. Trong một lần bị hỏng xe khi đang trên đường tới trường em đã được một chú giúp đỡ đưa đến tận trường học. Thật bất ngờ khi chú đó lại chính là thầy giáo mới của em, và đó cũng là người thầy mà em hết lòng kính mến. 

    Thầy Tùng là thầy giáo mới được phân công dạy môn lịch sử của lớp em, thầy giới thiệu thầy đã hơn 40 tuổi và có một vợ hai con. Trong lời giới thiệu của thầy có sự dí dỏm, hài hước đúng như tính cách của thầy. Thầy là người rất hoà đồng và vui tính, dù đáng tuổi bố mẹ của em nhưng thầy luôn xưng “tớ” và gọi học sinh là “các bạn”. Bất cứ khi nào em gặp thầy cũng thấy thầy nở nụ cười rất tươi chào đồng nghiệp, chào học sinh. Môn lịch sử vốn khô khan với những mốc thời gian lẫn lộn khó nhớ nhưng với cách giảng dạy và truyền đạt của thầy Tùng em cảm thấy môn học này thật thú vị và ý nghĩa hơn rất nhiều. Thầy dạy cho em biết giá trị của lịch sử, ý nghĩa của quá khứ và phải biết gìn giữ, trân trọng những sự thật lịch sử của dân tộc.

    Em đã yêu môn lịch sử ngay từ những tiết đầu tiên thầy dạy và từ đó rất ham học, sau đó em đã đi thi học sinh giỏi môn lịch sử và đạt giải, tuy thành tích không cao nhưng đó thực sự là niềm vui và là động lực để em cố gắng nhiều hơn nữa. 

    Trả lời
  2. Mỗi chúng ta ai cũng có một quãng đời đi học biết bao kỉ niệm. Những kỉ niệm vui buồn luôn gắn bó với chúng ta. Trong đó, chúng ta có những kỉ niệm thân thiết và yêu thương về thầy cô. Một trong những người cô mà tôi yêu mến nhất là cô ?, cô là cô chủ nhiệm lớp ?  của tôi.

    Cô đã ngoài 40 tuổi. Dáng người cô dong dỏng. Mái tóc đen nhánh ôm lấy khuôn mặt tròn trịa phúc hậu. Đôi mắt đen láy của cô nhìn lũ học trò với cái nhìn âu yếm thương yêu. Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô. Cô ăn mặc rất giản dị, cô rất thích mặc áo dài. Trong trí nhớ của em, hình ảnh những bộ áo dài cô mặc vẫn còn in sâu đậm. Tính tình cô rất dịu dàng và tình cảm. Lời nói của cô rất nhẹ nhàng. Cô luôn chỉ dạy chúng em từng li từng tí. Khi chúng em mắc lỗi, cô không trách mắng mà hướng dẫn giúp em sửa sai, đôi mắt trìu mến cô nhìn chúng em như một người mẹ hiền nhìn những đứa con của mìnhĐến bây giờ em vẫn nhớ kỉ niệm ngày hôm ấy vào một buổi chiều trời mưa gió sau khi tan học. Trước khi đi mẹ đã nhắc em mang áo mưa nhưng em lại ra khỏi nhà mà quên mang theo. Chiều hôm ấy khi tiếng trống đã báo hiệu tan học, em đang loay hoay không biết làm thế nào vì hôm nay em phải tự đi về mà lại không mang áo mưa. Nhìn thấy em đứng trước cửa lớp, cô tiến lại gần hỏi:

    “Em có chuyện gì sao?”.

    Em nói với cô mình quên áo mưa, cô nhẹ nhàng bảo: “Để cô đèo em về nhé! “. Vừa nói xong cô ra lấy chiếc xe đạp cũ đèo em về. Vì là chiếc áo mưa nhỏ nên che cho hai người không đủ kín, cô cứ kéo áo mưa che cho em không bị ướt. Vì thế mà khi về đến nhà em cô đã bị ướt, buổi học hôm sau cô đã không đến lớp vì bị cảm. Em cảm thấy rất có lỗi với cô vì mình quên mang áo mưa mà cô bị ốm. Khi tan học em đã đến nhà thăm cô. Cô vuốt tóc và xoa đầu bảo cô không sao đâu rồi mỉm cười. Nụ cười ấy làm em cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.

    Đối với em, những kỉ niệm về tháng ngày bên cạnh thầy Minh là những tháng ngày bình yên nhất. Sau này, theo thời gian trôi, nhiều thứ sẽ đổi thay đi, nhưng tình cảm em dành cho người thầy ấy sẽ mãi vẹn nguyên như lúc ban đầu.

    Trả lời

Viết một bình luận