kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên lớp 9 ngắn

By Josephine

kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên lớp 9 ngắn

0 bình luận về “kể về tâm sự của một cuốn sách bị bỏ quên lớp 9 ngắn”

  1. Tôi là Hạt giống tâm hồn – một cuốn sách gồm nhiều câu chuyện ngắn thú vị, hấp dẫn và chứa đựng những bài học quý giá. Cũng như các bạn sách khác, tôi được sản xuất từ một hệ thống máy móc tiên tiến. Với giá trị nội dung sâu sắc, và tấm bìa xinh đẹp, được trang trí tinh tế, tôi được đặt ở vị trí đẹp đẽ nhất của hiệu sách. Sau đó, tôi được một người phụ nữ mua làm quà tặng sinh nhật cho một cô bé rất đáng yêu. Đó chính là chủ nhân của tôi. Hằng ngày, sau giờ học, cô ấy lại ngồi đọc tôi một cách chăm chú. Từng trang sách được cô ấy lật cẩn thận, nâng niu. Không có một vết bẩn hay vết rách nào trên người tôi cả. Nhờ có tôi, mà cô ấy có thêm nhiều kiến thức mới, bài học hay. Cô ấy còn đem tôi giới thiệu cho rất nhiều bạn bè xung quanh mình nữa. Và tôi lấy làm tự hào về mình lắm.

    Trả lời
  2. Bài làm ( MOng nhận đc CTLHN)

       Bài làm:

    Tôi là sách Hạt Gióng Tâm Hồn.Tôi vốn là một cuốn sách mang rất nhiều câu chuyện ý nghĩa và giàu tính nhân văn. Hôm nay, tôi xin gửi tâm sự của tôi đến những ng đã mua và rồi bỏ quên tôi.

       Tôi vốn đc là một cuốn sách đc sản xuất tiên tiến và đang khác là thịnh hành. Tôi có bài sách đơn giản nhưng trang trọng và bắc mắt. Tôi đc con người mua về để trên kệ sách. Lúc mới mua về, tôi rất bóng bảy và xinh đẹp. Từng trang sách của tôi thẳng bong và đc con người nâng niu rất cẩn thận. 

       NHưng rồi thời gian làm thay đổi tất cả. Con người cũng dần bù đầu vào công việc, chuyện học hành àm quên hẳn tôi đi. Tôi cảm thấy rất buồn vì cuộc sống của tôi bây giờ lại bị bỏ quên như vậy. Tôi bị cất vào học tủ. Một nơi tối tăm và hiu quạnh. Bây giwof họ chỉ tianf bắt đầu đọc sách để học chứ k còn quan tâm đến tôi nữa. Lúc họ rảnh cũng chẳng lấy tôi ra đọc àm toàn là đọc truyện tranh.Tôi cảm thấy mình bị bỏ quạnh và những câu chuyện mang tính nhân văn giàu đạo đức của tôi đã quên lãng vào kí ức rồi! Tôi cảm thấy tôi muốn khóc rồi, nước mắt tôi ngày nào cũng rơm rớm vì con ng, họ…họ đã bỏ quên tôi. Tôi mang cho con người những câu chuyện giáo dục cuộc sống nhưng sao họ lại bỏ rơi tôi như vậy. Tôi cảm thấy tủi thân khi bản thân tôi mang tính giáo dục nhưng họ chỉ đc truyện tranh vui tươi. Tại sao? Tôi cảm thấy rất buồn vì điều đó nhưng tôi không thể làm gì hơn!

      Tâm sự của tôi thôi chỉ đến đây thôi. Tôi mong những ng đã bỏ quên tôi có thể biết đến và chăm sóc tôi trở lại. Lại đọc những câu chuyện của tôi alf tôi đã cảm thấy rất vui rồi!

    @Sư Tử Hà Đông( bài ngắn đây nha bn)

    @Olympia

    Sư Tử gửi bn>thi tốt nha!

    Trả lời

Viết một bình luận