Một thanh niên nhìn thấy người thầy thời tiểu học của mình tại một đám cưới. Anh ta đến chào người thầy với tất cả sự kính trọng:
-Thầy có nhớ em không ạ?
Thầy giáo nói:
– Thầy không nhớ lắm, hãy nói về em xem nào.
Người học trò nói: Em đã học lớp 3 của thầy hồi đó, em đã ăn cắp chiếc đồng hồ của một bạn trong lớp. Em chắc là thầy nhớ chuyện đó mà.
Một bạn trong lớp có một chiếc đồng hồ rất đẹp, vì vậy em đã ăn trộm nó. Bạn ấy khóc và méc với thầy có người lấy cắp đồng hồ của bạn. Thầy bảo cả lớp đứng cho thầy soát túi. Em nhận ra rằng hành động của mình trước sau sẽ bị phơi bày ra trước mặt tất cả các bạn. Em sẽ bị gọi là thằng ăn cắp, một kẻ nói dối và hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ố mãi mãi.
Thầy đã bắt chúng em đứng quay mặt vào tường và nhắm mắt lại. Thầy soát từng chiếc túi, và khi lấy chiếc đồng hồ từ túi của em, thầy tiếp tục soát đến túi của bạn cuối cùng. Xong xuôi, thầy kêu chúng em mở mắt ra và thầy ngồi xuống ghế. Giây phút đó em thật sự lo sợ là thầy sẽ bêu tên em ra trước các bạn.
Thầy giơ cái đồng hồ cho cả lớp thấy và đưa trả lại cho bạn ấy. Thầy đã không nêu tên người ăn cắp chiếc đồng hồ. Thầy không nói với em một lời nào và cũng không bao giờ đề cập chuyện đó với bất cứ ai. Suốt những năm tiểu học, không một giáo viên hay học sinh nào nói với em về chuyện ăn cắp đồng hồ. Em nghĩ Thầy đã cứu vớt cho danh dự của em ngày đó. Thầy không nhớ em sao? Sao thầy lại không nhớ em được, thưa thầy? Em chắc là thầy phải nhớ câu chuyện em đã ăn cắp cái đồng hồ và thầy không muốn làm em xấu hổ. Đó là một câu chuyện không thể nào quên.
Người thầy đáp:
-Thầy không thể nào nhớ được ai đã lấy cắp cái đồng hồ ngày đó, bởi vì khi thầy soát túi các em, thầy cũng nhắm mắt!
câu 1 xác định phương thức biểu đạt chính
câu 2 nêu ý kiến của em về nội dung đoạn ngữ liệu sau: “Thầy giơ cái đồng hồ cho cả lớp thấy và trả lại cho bạn ấy. Thầy không bao giờ nêu tên người ăn cắp chiếc đồng hồ. Thầy không nói với em một lời và không bao giờ đề cập chuyện đó với bất cứ ai. Suốt những năm tiểu học, không một giáo viên hay học sinh nào nói với em về chuyện ăn cắp đồng hồ. Em nghĩ Thầy đã “cứu vớt” cho nhân phẩm của em ngày đó. Thầy không nhớ em sao? Sao thầy lại không nhớ em được, thưa thầy? Em chắc là thầy phải nhớ câu chuyện em đã ăn cắp chiếc đồng hồ và thầy không muốn làm em xấu hổ. Đó là một câu chuyện không thể nào quên.
câu 3 chỉ ra và phân tích phép tu từ trong câu văn “Em sẽ bị gọi là thằng ăn cắp, một kẻ nói dối và hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ố mãi mãi.”
câu 4 nêu bài học em rút ra cho bản thân qua văn bản trên
a)Phương thức biểu đạt chính : Tự sự
b) Đoạn trích trên đề cập đê cập đến vấn đề người thầy đã che dấu , giúp đỡ không tiết lộ cho ai biết danh tính của người ăn cắp chiếc đồng hồ . Qua đó ta có thể thấy đây là một người thầy hiền hậu , giàu lòng yêu thương và lo lắng cho học sinh đồng thời thầy cũng là một người khoan dung , rộng lượng .
c)Biện pháp tu từ : Nói quá “Hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ố mãi mãi”
* Từ hoen ố : Có nhiều vết bẩn , khó gột rửa.
d) Qua văn bản trên dưới hình ảnh người thầy khoan dung , độ lượng đã dạy cho chúng ta phải biết tha thứ , rộng lượng đối với mọi người xung quanh chúng ta . Hãy bỏ qua những lỗ lầm nhỏ của mọi người và rộng lòng tha thứ cho họ .
@@@@học tốt nhé !
Câu 1:
-PTBĐ chính: Tự sự
Câu 2:
– Người họ trò mãi mãi không quên cách hành xử nhân văn của thầy giáo đã giúp vậu thức tỉnh nỗi lầm của mình
Câu 3:
– Biện pháp tu từ: Liệt kê ” thằng ăn cắp, một kẻ nói dối và hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ố mãi mãi”
– Tác dụng:
+ Làm cho cách diễn đạt trở nên sinh động, cụ thể, gợi hình, gợi cảm, gây ấn tượng mạnh mẽ với người đọc, người nghe
+ Diễn tả một cách đầy đủ, cụ thể, chi tiết những hậu quả nghiêm trọng nếu lỗi lầm của cậu học trò bị phát giác, cậu sẽ trở thành ngừi xấu trong mắt thầy cô và bạn bè
+ Thể hiện sự am hiểu tâm lí, tính cách của trẻ em khi bị mắc lỗi của tác giả
Câu 4:
Bài học:
– Nhận thức được lòng khoan dung hoặc lòng biết ơn của mỗi người trong cuộc sống
– Nếu ứng xử tế nhị nhẹ nhàng trước lỗi lầm của người khác thay vì quở mắng, trách phạt, vạch tội
– Khoan dung, độ lượng trước sai lầm của người khắc sẽ giúp họ dễ dàng thức tỉnh và sửa sai
– Phê phán những người hay chì trích, chê bai, xúc phạm người khác khi họ mắc lỗi
– Là học sinh chúng ta cần ren luyện cho mình lòng khoan dung ứng xử nhẹ nhàng tế nhị với mọi người xung quanh