Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ t

By Skylar

Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ trong gió mát tay mẹ quạt mỗi trưa hè oi ả. Và trong cuộc đời này, có ai yêu con bằng mẹ, có ai suốt đời vì con giống mẹ, có ai sẵn sàng sẻ chia ngọt bùi cùng con như mẹ.
Với tôi cũng vậy, mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Tôi vẫn thường nghĩ rằng mẹ tôi không đẹp. Không đẹp vì không có cái nước da trắng, khuôn mặt tròn phúc hậu hay đôi mắt long lanh… mà mẹ chỉ có khuôn mặt gầy gò, rám nắng, vầng trán cao, những nếp nhăn của cái tuổi 50, của bao âu lo trong đời in hằn trên khóe mắt. Nhưng bố tôi bảo mẹ đẹp hơn những phụ nữ khác ở cái vẻ đẹp trí tuệ. Đúng vậy, mẹ tôi thông minh, nhanh nhẹn, tháo vát lắm. Trên cương vị của một người lãnh đạo, ai cũng nghĩ mẹ là người lạnh lùng, nghiêm khắc. Có những lúc tôi cũng nghĩ vậy nhưng khi ngồi bên mẹ, bàn tay mẹ âu yếm vuốt tóc tôi, mọi ý nghĩ đó tan biến hết. Tôi có cảm giác lâng lâng, xao xuyến khó tả, cảm giác như chưa bao giờ tôi được nhận nhiều yêu thương đến thế. Dường như một dòng yêu thương mãnh liệt qua bàn tay mẹ truyền vào sâu trái tim tôi, qua ánh mắt, đôi môi trìu mến, qua nụ cười ngọt ngào, … qua tất cả những gì của mẹ. Tình yêu ấy chỉ khi người ta gần bên mẹ lâu rồi mới cảm thấy được thôi. Từ nhỏ đến lớn, tôi đón nhận tình yêu vô hạn của mẹ như một ân huệ, một điều đương nhiên.
Trong con mắt một đứa trẻ, mẹ sinh ra là để chăm sóc con. Chưa bao giờ tôi tự đặt câu hỏi: Tại sao mẹ chấp nhận hy sinh vô điều kiện vì con? Mẹ tốt, rất tốt với tôi nhưng có lúc tôi nghĩ mẹ thật quá đáng, thật ác. Đã bao lần, mẹ mắng tôi, tôi đã khóc. Khóc vì uất ức, cay đắng chứ đâu khóc vì hối hận. Rồi cho đến một lần…
ráp tiếp 1caau chuyện ngắn có thật về tình mẹ con khớp với bài
hay không chép mạng

0 bình luận về “Trong cuộc đời này, có ai lại không được lớn lên trong vòng tay của mẹ, được nghe tiếng ru hời ầu ơ ngọt ngào, có ai lại không được chìm vào giấc mơ t”

  1. Chuyện kể, có cậu bé nọ sống với mẹ cậu. Cả hai đều rất nghèo. Cậu bé tuy vận rất thông minh và đĩnh đạc. Càng lớn, cậu càng nên khôn ngoan và khôi ngô tuấn tú.
    Nhưng mẹ cậu lại buồn.
    Một ngày, cậu hỏi Mẹ, “Mẹ ơi, sao lại mẹ lại buồn?” Mẹ cậu đáp, “Con trai, có một nhà tiên tri tiên báo với mẹ rằng, bất cứ ai có răng khôn mọc giống như con, sau này sẽ rất nổi tiếng.”
    Cậu lại hỏi, “Ủa mẹ không muốn con nổi tiếng sao?”
    – Con trai yêu quý của mẹ! Có người mẹ nào lại không muốn nhìn thấy con mình nổi tiếng? Mẹ buồn vì mẹ nghĩ rằng, khi nổi tiếng rồi, con sẽ quên mất mẹ và rời xa mẹ.
    Nghe những lời từ Mẹ, cậu bé bắt đầu khóc. Bất chợt, cậu chạy ra khỏi nhà, nhặt lấy hòn đá và đập mạnh vào chiếc răng khôn của mình. Miệng cậu đầy máu.
    Mẹ cậu chạy ra, choáng váng trước những gì cậu bé làm, Mẹ hỏi, “Con trai, con đang làm gì thế?”
    – Mẹ ơi, nếu những chiếc răng này khiến mình đau buồn, con thà chẳng có chúng thì hơn. Chúng vô ích với con. Con không muốn nổi tiếng vì những chiếc răng này. Con muốn nổi tiếng vì đã biết phụng dưỡng mẹ.
    Cậu bé đó chính là nhà hiền triết nổi tiếng người Ấn, Chanakya (350–283 trước Thiên Chúa giáng sinh) 

    đó đc chưa

    xin hay nhất nhé

    Trả lời

Viết một bình luận