Viết đoạn văn ngắn nêu cảm nghĩ của em về ngày khai trường
0 bình luận về “Viết đoạn văn ngắn nêu cảm nghĩ của em về ngày khai trường”
Biết bao ngày khai trường đã trôi qua, nhưng mỗi khi đến ngày đó, lòng tôi lại nao nao một cảm xúc khó tả. Khai giảng thì hầu như năm nào cũng có nhưng năm nay lại là một năm đặc biệt. Dịch covid-19 vẫn đang tiếp tục hoành hành, chúng tôi vẫn tiếp tục được tham gia ngày khai giảng quả là một điều may mắn. Đêm trước ngày khai trường, tôi đã hồi hộp vô cùng, kiểm tra lại kĩ càng những vật phải mang theo mặc dù đã kiểm tra rất nhiều lần, nằm trên giường mà không sao ngủ được, nao nao, háo hức như một đứa trẻ chờ nhận quà vậy. Buổi sáng tôi dậy rất sớm, chuẩn bị cho mình rồi nhanh chân đến trường, con đường hôm nay sao lạ quá, từng cảnh vật như được khoác lên mình màu áo mới, khẽ rung như kêu gọi các bạn học sinh. Ngôi trường đẹp đẽ hiện ra sau màn sương sớm, tất cả học sinh đều vui mừng phấn khởi, lòng tôi lại náo nức, vui mừng. Tiếng trống vang lên rộn ràng khiến tim tôi đập nhanh hơn, như chúc mừng một năm học mới, tôi tự hứa với mình sẽ cố gắng trong năm học này nhiều hơn.
Tôi vẫn nhớ như in trong đầu về buổi sáng ngày hôm đó, một buổi sáng với những con đường đông đúc giờ cao điểm nhưng trên mặt ai cũng thật rạng rỡ, vui tươi và tràn đầy hi vọng chờ ngày mới. Ở đâu đó có những cô bé, cậu bé cũng giống như tôi, đều khoác lên trên mình bộ đồng phục thân yêu, rồi có cả cặp xách nè, bên trong thì đựng biết bao nhiêu là đồ dùng học tập nè, bút thước đều có tất. Cảm giác như mình đã trở thành người lớn vậy. Có một chút gì đó thật tự hào, trang nghiêm, một chút thích thú và hồi hộp. Rồi tôi cũng vào trường, được nghe cô hiệu trưởng đọc diễn văn. Sau đó tôi và nhiều bạn khác được bố mẹ dẫn đến bên cạnh một cô khác với chiếc áo dài màu tím đang cười rất hiền từ, xua tan đi cái nắng vẫn còn luẩn quẩn của mùa hè còn chưa kịp tan. Cô bảo cô là cô giáo của chúng tôi và dẫn chúng tôi vào lớp. Tôi chợt nghe tiếng thút thít ở đâu đó vang lên. To dần lên, rất nhiều những cô bé quanh tôi đều khóc, có cả tiếng những cậu con trai nữa, không hiểu sao nước mắt tôi cũng rơi lã chã từ lúc nào không hay. Đột nhiên, có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ đầu tôi, theo phản xạ tôi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt thân thương của mẹ đang nở nụ cười với tôi “Con của mẹ lớn rồi”. Tôi im băt, giờ phút đó đối với tôi mà nói viêc “lớn rồi” là một việc vô cùng thiêng liêng và cao quý. Rồi Tôi rời bàn tay mẹ và đi theo cô, tự nhủ với lòng mình rằng:” Con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu”. Và giờ đây khi hồi tưởng lại về mùa khai trường đầy ý nghĩa đó tôi thấy mình sao mà ngốc xít như vậy chứ,thật đúng là một con bé con hồn nhiên chẳng biết thứ gì. Nhưng có lẽ đó chính là sự kỉ niệm khắc sâu trong tâm khảm ta ư, về một tuổi thơ không vướng chút vẩn đục mà đẹp đẽ biết bao nhiêu.
Biết bao ngày khai trường đã trôi qua, nhưng mỗi khi đến ngày đó, lòng tôi lại nao nao một cảm xúc khó tả. Khai giảng thì hầu như năm nào cũng có nhưng năm nay lại là một năm đặc biệt. Dịch covid-19 vẫn đang tiếp tục hoành hành, chúng tôi vẫn tiếp tục được tham gia ngày khai giảng quả là một điều may mắn. Đêm trước ngày khai trường, tôi đã hồi hộp vô cùng, kiểm tra lại kĩ càng những vật phải mang theo mặc dù đã kiểm tra rất nhiều lần, nằm trên giường mà không sao ngủ được, nao nao, háo hức như một đứa trẻ chờ nhận quà vậy. Buổi sáng tôi dậy rất sớm, chuẩn bị cho mình rồi nhanh chân đến trường, con đường hôm nay sao lạ quá, từng cảnh vật như được khoác lên mình màu áo mới, khẽ rung như kêu gọi các bạn học sinh. Ngôi trường đẹp đẽ hiện ra sau màn sương sớm, tất cả học sinh đều vui mừng phấn khởi, lòng tôi lại náo nức, vui mừng. Tiếng trống vang lên rộn ràng khiến tim tôi đập nhanh hơn, như chúc mừng một năm học mới, tôi tự hứa với mình sẽ cố gắng trong năm học này nhiều hơn.
#nocopy
Tôi vẫn nhớ như in trong đầu về buổi sáng ngày hôm đó, một buổi sáng với những con đường đông đúc giờ cao điểm nhưng trên mặt ai cũng thật rạng rỡ, vui tươi và tràn đầy hi vọng chờ ngày mới. Ở đâu đó có những cô bé, cậu bé cũng giống như tôi, đều khoác lên trên mình bộ đồng phục thân yêu, rồi có cả cặp xách nè, bên trong thì đựng biết bao nhiêu là đồ dùng học tập nè, bút thước đều có tất. Cảm giác như mình đã trở thành người lớn vậy. Có một chút gì đó thật tự hào, trang nghiêm, một chút thích thú và hồi hộp. Rồi tôi cũng vào trường, được nghe cô hiệu trưởng đọc diễn văn. Sau đó tôi và nhiều bạn khác được bố mẹ dẫn đến bên cạnh một cô khác với chiếc áo dài màu tím đang cười rất hiền từ, xua tan đi cái nắng vẫn còn luẩn quẩn của mùa hè còn chưa kịp tan. Cô bảo cô là cô giáo của chúng tôi và dẫn chúng tôi vào lớp. Tôi chợt nghe tiếng thút thít ở đâu đó vang lên. To dần lên, rất nhiều những cô bé quanh tôi đều khóc, có cả tiếng những cậu con trai nữa, không hiểu sao nước mắt tôi cũng rơi lã chã từ lúc nào không hay. Đột nhiên, có một bàn tay ấm áp xoa nhẹ đầu tôi, theo phản xạ tôi ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt thân thương của mẹ đang nở nụ cười với tôi “Con của mẹ lớn rồi”. Tôi im băt, giờ phút đó đối với tôi mà nói viêc “lớn rồi” là một việc vô cùng thiêng liêng và cao quý. Rồi Tôi rời bàn tay mẹ và đi theo cô, tự nhủ với lòng mình rằng:” Con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu”. Và giờ đây khi hồi tưởng lại về mùa khai trường đầy ý nghĩa đó tôi thấy mình sao mà ngốc xít như vậy chứ,thật đúng là một con bé con hồn nhiên chẳng biết thứ gì. Nhưng có lẽ đó chính là sự kỉ niệm khắc sâu trong tâm khảm ta ư, về một tuổi thơ không vướng chút vẩn đục mà đẹp đẽ biết bao nhiêu.