Viết một đoạn văn ngắn (số lượng câu văn tuỳ chọn) nói về cảm xúc của bản thân khi trượt cấp 3 (cảm xúc dự đoán). + (not yêu cầu phụ)
Viết một đoạn văn ngắn (số lượng câu văn tuỳ chọn) nói về cảm xúc của bản thân khi trượt cấp 3 (cảm xúc dự đoán). + (not yêu cầu phụ)
Cấp 2 là một năm rất quan trọng. Nhưng tôi luôn chỉ cố gắng được ngày một, ngày hai rồi lại bỏ. Thấm thoát, tôi đã sắp đặt chân lên cấp 3, nỗi sợ hãi bắt đầu trỗi dậy trong tôi. Ngày làm bài thi, tôi chẳng thế tập trung được, nhìn các bạn xung quanh hì hục ngồi viết trong khi bản thân lại chỉ biết ngồi cắn bút. Nỗi lo một dần lớn hơn khi tôi e sợ mình sẽ không đỗ cấp 3. Một dàn câu hỏi hiện ra trong đầu tôi nhưng lại chẳng có lời giải. Ôi ! Tôi sợ lắm, tôi sợ khi không đỗ được cấp 3 sẽ bị bạn bè cùng trang lứa chê cười, rồi gia đình tôi sẽ thất vọng đến nhường nào, khi ấy bản thân tôi phải làm sao đây? Mỗi lúc tôi lại càng một sợ hãi hơn, tôi lụi đại làm bừa trước khi hết giờ. Bước ra khỏi phòng thi, các bạn của tôi túm tụm lại hỏi han nhau có làm bài tốt không, nhưng tôi thì lại chẳng có tâm trạng để trả lời những câu ấy. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi by giờ cũng chẳng dám về nhà để đối mặt với bố mẹ của tôi. Tôi đạp xe lượn vẩn vơ trên cánh đồng lúa, nghĩ về cái khoảnh khắc đáng sợ ấy. Tim tôi bỗng đập mạnh hơn, khóe mắt khẽ đọng lại những giọt sương và cổ họng tôi như thể sắp nấc lên. Cấp 3 đối với tôi sao lại khó như thế? Tôi ước bản thân mình có một chút kiến thức, chỉ một chút thôi. Hay cho tôi cỗ máy thời gian để quay lại, để làm lại nhưng thứ tôi chưa làm. Nhưng giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ, cổng trường cấp 3 ngay trước mắt nhưng tôi không thể đặt chân tới, ngỡ như nó thật xa vời…
Trong bốn năm học cấp 2, tôi lúc nào cũng sợ hãi, cũng lo mình không đỗ cấp ba. Thi xong, bài làm không biết đi đến đâu. Thay vì thở phào, nỗi lo choán lấy đầu óc tôi. Mọi người không ai hỏi làm tốt không vì sợ tôi áp lực. Thú thực tôi thấy may vì không phải trả lời những lời hỏi han đó. Cánh cổng trường cấp ba xa vời mà cũng thật gần. Dù chỉ là dự đoán mình sẽ trượt thôi nhưng tôi sợ lắm. Phải chăng tôi đã nỗ lực chưa đủ? Phải chăng tôi sẽ thành sự xấu hổ của bố mẹ và là chủ đề cho mọi cuộc tám chuyện vì bản thân tôi học kém, học đuối. Dư vị đắng nơi cuông họng mang tên hoang mang làm tôi nhìn đời đầy vô định, đầy mịt mù. Giá như có một sợi dây leo mang tên hi vọng, một cánh cửa thần kì để tôi có thể quay lại thời gian và nỗ lực hơn. Cấp ba, cấp ba có thể xa thật rồi!